Sau hai phút, Lý tổng với cái bụng phệ liền từ bên trong đi traới, vừa ra tới, mặt mũi tràn đầy áy náy: " Đường tiểu thư, Ngôn tiên sinh, không có ý tứ để cho mọi người đợi lâu! Buổi trưa hôm nay tôi mời khách, chúng ta nói trên bàn cơm!"
Đều đã tới mười hai giờ, không ăn cơm cũng không thể nào nói nổi.
An Mộc và Ngôn Phi Thần liếc nhau, khẽ gật đầu.
Ba người liền đi tới quán món ăn Quảng Đông cách công ty bọn họ không xa.
Chờ đến khi đồ bưng lên, Lý tổng liền cười: "Đợi lát nữa còn có một người bạn tới, mong hai vị bỏ qua cho."
An Mộc nhận ra rõ ràng là không thích hợp.
Không tới một lát, cửa được mở ra, tiếp đó một cô gái đi vào.
Cô gái kia là ca sĩ, dưới cờ giải trí Tinh Huy, xem như ca sĩ hạng hai, tên là Lưu Thái, lắc eo đi tới, liền đặt mông ngồi ở bên cạnh Lý tổng, sau đó khoác lên cánh tay Lý tổng, dán về phía trước, bộ ngực liền dựa vào người Lý tổng: " Lý tổng, tôi tới chậm, để ngài đợi lâu."
Lý tổng rất được lợi, cười hì hì vỗ vỗ cánh tay cô ta: "Tới chậm phải tự phạt gấp hai."
Lưu Thái không nói hai lời, giơ ly rượu lên uống hai chén, mười phần hào phóng.
Lý tổng cười híp mắt, ánh mắt sắc mị liền nhìn về phía An Mộc: " Đường tiểu thư, kỳ thật cá nhân tôi vô cùng thưởng thức cô, thế nhưng Lưu Thái, cũng đã hợp tác với công ty của chúng tôi lâu như vậy, cho nên đại sứ hình tượng nước hoa lần này, chúng tôi vốn định tìm Lưu Thái."
Nói đến đây, ông ta dừng một chút, thấy đối diện không có phản ứng, trong lòng thầm mắng một tiếng có vấn đề, dứt khoát nói lại rõ ràng: "Kỳ thật hôm nay tôi gọi hai người đến, cũng là muốn nhìn một chút, rốt cuộc là ai thích hợp hơn!"
Nói xong, liền giơ chén rượu lên, đi qua, tay tính đặt đặt ở trên vai An Mộc: " Đường tiểu thư, đến đây, chúng ta uống hai ly trước."
Cái Lý tổng này, rất thích An Mộc, thế nhưng từ khi nói muốn ký kết, ba lần bốn lượt mời An Mộc ra "Uống trà", An Mộc đều cự tuyệt.
Cho nên lần này, Lưu Thái tìm
tới chính mình, lại thêm giải trí Tinh Huy ủng hộ phía sau, ông ta cũng lấy Lưu Thái đến để xò xét Đường Hạ một chút.
Thái độ hiện tại, rõ ràng nói cho An Mộc: Nếu không để tôi chiếm được tiện nghi, cái đại sứ hình tượng này, cô cũng đừng nghĩ lấy!
*
Tình tế bên này khẩn trương, khu làm việc của tổng giám đốc FAE, cũng thần hồn nát thần tính.
Đám thư ký đều không dám thở, toàn bộ nín thở ngưng thần, người nào cũng không dám nói một câu.
Ngay cả văn kiện đưa cho Phong Kiêu ký tên, đều có thể ép thì ép.
Thư ký Lưu hoàn toàn bị dọa sợ, cô ta đã làm thư ký cho Phong tổng ba năm, trong ba năm này, Phong tổng chưa từng có sắc mặt thúi như vậy!
Cái này là lần đầu tiên!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vậy mà làm cho Phong tổng luôn luôn không lộ vui buồn, tức giận như vậy?
Tiếp đó, Thượng Quan Vũ đi làm trễ đã tới.
Thượng Quan Vũ vừa đến, thư ký Lưu bí nhất thời cảm thấy thở ra nhẹ nhàng, nhanh chóng đem chuyện Phong Kiêu kỳ lạ nói cho Thượng Quan Vũ.
Thượng Quan Vũ liền lề mà lề mề dời đến văn phòng.
Thò đầu ra nhìn thoáng qua, đã thấy Phong Kiêu ngồi trên ban công, đang... Hút thuốc!!
Phong Kiêu lại hút thuốc!!
Rốt cuộc gặp việc khó gì, lại để lão đại nghĩ không ra như vậy?
Thượng Quan Vũ đi nhanh vào, cảm thấy nhất định mình phải bát quái một chút, a, không đúng, là quan tâm lão đại một chút.
"Lão đại, anh mặt ủ mày chau, là sao vậy?" Thượng Quan Vũ thận trọng hỏi thăm.
Lời này rơi xuống, liền thấy Phong Kiêu nghiêng đầu lại, híp mắt, đột nhiên mở miệng: "Cậu tới cục dân chính xem cho tôi, rốt cục là ai, đăng ký kết hôn với An Mộc!"