Editor: Thủy Tiên
An Mộc cười lạnh, loại người này gan nhỏ như vậy, đúng là khiến cho người phụ trách mất mặt!
“Phát ngôn này….” Lời nói của An Mộc hơi ngập ngừng, Lý tổng liền căng thẳng nói, “Cho cô, là của cô!”
Lúc này bảo vệ tính mạng đương nhiên là quan trọng nhất, nhìn bộ dạng hung thần sát khí của An Mộc, Lý tổng biết, lúc này thuận theo An Mộc mà mở miệng nói mới là điều đúng đắn nhất, đợi đến lúc đi khỏi đây, tìm ai phát ngôn, còn không phải hắn nói một câu là xong sao?!
An Mộc dường như đã nhìn thấy được tâm tư của đối phương, hạ tầm nhìn xuống, cười lạnh: “ công việc phát ngôn này, tôi không cần nữa!”
Nói xong, mới cùng Ngôn Phi Thần từ trong phòng bước ra.
Lựa chọn công việc phát ngôn này, là bởi vì nước hoa này khá đẳng cấp và đắt giá, chứ không phải vì muốn khiến bản thân cô phải chịu bực tức.
Lý tổng là giám đốc công ty nước hoa này, nếu như vẫn muốn làm phát ngôn, thì nhất định phải cùng xuất hiện với anh ta, nhưng mà người như thế này, An Mộc thật sự không muốn thỏa hiệp.
An Mộc nhìn về phía, Ngôn Phi Thần, “Thầy Ngôn, có phải là em lại làm sai rồi không?”
Ngôn Phi Thần khuôn mặt lạnh nhạt, “không tồi, hôm nay em biết em sai ở đâu rồi chứ?”
An Mộc nhếch môi, “Em biết, em nên để thầy ra mặt giải quyết chuyện này, chỉ cần thầy mở miệng nhất định có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.”.
Ngôn Phi Thần ra tay, tự khẳng định có thể rút lui an toàn, hơn nữa còn có thể đạt được công việc phát ngôn này.
Nhưng mà…
Ngôn Phi Thần nhìn An Mộc, “Nếu đã như vậy, sao em còn phải quyết đấu đến cùng, không tự cho bản thân đường lui?”
An Mộc hạ mắt xuống, giải thích nói: “Thầy Ngôn, em nghĩ thế này, cái tốt, xấu của một doanh nghiệp, chủ yếu vẫn phải nhìn vào người đứng đầu của doanh nghiệp đó, dẫu sao người chủ doanh nghiệp cũng là người dẫn dắt mọi việc trong doanh nghiệp đó. Lý tổng này, nếu đã nông cạn như thế, vậy thì khoản nước hoa, em e rằng cũng sẽ có vấn đề.”
Cô ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Tuy nói rằng bản thân là ngôi sao, việc đại diện phát ngôn cho một thương hiệu, hầu hết mọi người đều sẽ không quan tâm thương hiệu đó có tốt không, nhưng mà em…lại có quy tắc của riêng mình, em không muốn làm đại diện phát ngôn cho thứ không đảm bảo.”.
An Mộc có giới hạn riêng của mình.
Vốn nghĩ rằng khi nói ra câu này, Ngôn Phi Thần sẽ mắng cô quá thành
thật, nhưng không ngờ Ngô Phi Thần lại mở miệng nói: “Em làm rất đúng”.
“hả?!” An Mộc nhất thời không phản ứng kịp.
Ngôn Phi Thần nhìn phản ứng của cô, liền cười, “Vài năm trước một khoản sữa bột dành cho trẻ em xảy ra vấn đề, lúc đó người đại diện phát ngôn cho sản phẩm sữa bột dành cho trẻ em này, em có biết là ai không?”
Vụ việc này gây rắc rối rất lớn, hộp sữa bột lúc đầu bên trong có melamine C3H6N6, dẫn tới việc khiến một số trẻ em bị bệnh, công ty sữa bột kia ngay lập tức phá sản, còn bị nhà nước phạt tiền, nhưng dù có như vậy, thì cũng không có cách nào hồi phục lại sức khỏe cho những đứa trẻ kia.
Mà lúc đó người đại diện phát ngôn cho sản phẩm kia, là một đại minh tinh có tiếng, sau sự việc liền bị công chúng chửi rủa, khiến cho không ngóc nổi đầu dậy trong ngành nữa, về sau chỉ còn có thể chọn cách rời khỏi ngành.
Thật ra cô ngôi sao này chỉ là đại diện phát ngôn cho sữa bột mà thôi, căn bản không thể chịu trách nhiệm cho khoản phạt của sản phẩm sữa bột này, nhưng người dân Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc) trong nước đâu có quản việc này?
Vì vậy mới nói…
“Lựa chọn đại diện phát ngôn cho một sản phẩm, nhất định phải hết sức cẩn thận. Cách nói của em tôi cũng đồng ý, văn hóa của một doanh nghiệp, phải xem xem cách thực thi, chấp hành của lãnh đạo, người như Lý tổng, trong công ty chắc chắn cũng chẳng ra làm sao. Sản phẩm như vậy, chúng ta không thể làm đại diện phát ngôn.”
An Mộc liền bật cười, “Vậy mà thầy còn nói em làm sai?”
“Cái sai của em là em làm việc quá kích động, em đập chai rượu làm gì? Nhỡ mảnh thủy tinh làm tay bị thương, há chẳng phải là giết định một nghìn thì tổn hại đến ta tám trăm sao! Vì một Lý tổng, đáng không?”