Tần Mặc Uy cùng Kỉ Tình dẫn hai đứa nhỏ đi chơi quanh thành phố, trưa đó họ tới công viên, anh và cô ngồi trên băng ghế dài dưới gốc cây nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa. Kỉ Tình nhìn anh:
Tiểu Mặc, em thấy Hạ Tuyết Nhàn, cô ta không đơn giản.
Tần Mặc Uy nhìn vào mắt cô thật lâu, một lúc sau mới bật cười vươn tay kéo cô dựa vào lòng mình:
Em nghĩ chỉ mình em phát hiện ra??? Đúng là thân phận cô ta không đơn giản thật, người phụ nữ của ông chùm xã hội đen Trung Quốc cơ mà.
Kỉ Tình kinh ngạc nhìn anh, anh chỉ thở dài
Anh không chỉ đọc được suy nghĩ mà còn nhìn được quá khứ, sửa lại ký ức cửa người khác.
Vậy cô ta tiếp cận Lam Thiên vì muốn chiếm đoạt Lam Thị??
Anh gật đầu. Nhưng hình như mục tiêu của cô ta không chỉ có vậy...
Tối đó, Tần Mặc Uy cho gọi bốn người Hoắc Tầm vào thư phòng, Anh vứt cho họ một tấm ảnh hơi mờ nhạt, giường như đã chụp từ rất lâu về trước. Trong ảnh một người phụ nữ giống Kỉ Tình bây giờ như đúc đang mỉm cười . Nhưng vì bối cảnh trong ảnh không phải ở thời đại này nên họ biết đó không phải cô. Tần Mặc Uy cất giọng lạnh lẽo:
Điều tra người này.
Hoắc Tầm gật đầu, đi ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại ba người Trác ngôn, Tô Phàm và Hàn Vũ. Anh nhìn từng người một;
ngôn, cậu cho người bí mật theo dõi Lam Thiên và Hạ Tuyết Nhu, Tô Phàm Và Hàn Vũ chuẩn bị một số thứ cần dùng, Chúng ta sẽ khiến Lam Thị không ngóc đầu lên được..
Sau đó anh đi về phòng ngủ. Tô Phàm thở dài nhìn hàn Vũ và Trác Ngôn:
Tôi không hiểu sao đám ngu ngốc đó cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thế nhỉ??
Hàn Vũ liếc anh ta , ánh mắt như muốn nói anh ta ngu ngốc vậy, sau đó bỏ đi. Trác Ngôn vỗ vỗ vai Tô Phàm:
bọn chúng như nào thì mặc kệ đi, chú mau