Kỉ Tình dừng xe tại một bãi đỗ xe công cộng, sau đó hai tay dắt hai đứa nhỏ đi dạo phố. Đường phố đông đúc những người đi bộ chen nhau, cô phải nắm thật chặt tay Tần Dịch và Tần Ngạo để khỏi hai nhóc bị lạc.
Đi dạo một lúc lâu, họ đi vào một con hẻm nhỏ tìm nơi ăn uống. Kỉ Tình thích những quán ăn nhỏ nhứ thế, ít người như thế.
Đi một lúc lâu cô chợt có cảm giác có người theo mình, hơn nữa còn rất nhiều người. Không khỏi lo sợ, cô nắm chặt tay hai đứa nhỏ hơn, kéo chúng đi nhanh hơn. Đi một lúc lâu cảm giác đó dần dần biến mất, hình như không còn ai theo họ nữa cô mới thở dài. Tần Dịch nhìn cô , cất giọng trong trẻo, non nớt:
Mẹ, mẹ đừng sợ, còn tụi con, tụi con lớn rồi, tụi con sẽ thay ba bảo vệ mẹ....
Ba mẹ con dắt nhau vào một quán ăn nhỏ , bày trí kiểu Trung cổ trông rất đẹp mắt. Họ chọn một bàn nhỏ trong góc gọi một vài món ăn ngon , trong quán nhỏ này rất thoải mái, mùi hương thơm thoang thoảng toả ra từ cái lư hương gần đó khiến người ta thư giãn. Ba người ngồi vừa ăn vừa đánh giá nơi này. Tần Ngạo lúc này mới nhíu nhíu lông mày nhỏ, lên tiếng:
Mẹ, hay là chúng ta về đi , con cảm thấy lo lắng quá.
Kỉ Tình gật đầu, thực sự hôm nay trong lòng cô cũng rất lo lắng , khó chịu. Cô toan đứng dậy khỏi ghế chợt đầu óc bắt đầu choáng váng, rồi từ từ lim đi. Tất cả khách hàng đang ăn trong quán cũng gục xuống bàn hết một lượt, có vài người còn ngã sóng xoài xuống mặt đất.
Một đám người ăn mặc kì lạ bước ra từ căn phòng nhỏ trong quán, chúng tiến tới chỗ Kỉ Tình và hai đứa nhóc vác họ mang đi......
....
Tần Mặc Uy sốt ruột nhìn Hoắc Tầm:
Tìm thấy chưa??
dạ , tôi đã cho người tìm hết tất cả ngóc ngách nhưng không thấy chút giấu vết nào của chị dâu và hai vị tiểu thiếu gia.
Cho người tiếp tục tìm, dù phải lật tung Trung Quốc cũng phải tìm ra. Còn nữa, nói với chính phủ Trung Quốc điều lính đặc chủng đi tìm, nếu vợ con tôi mà có mệnh hệ gì tại đây, Trung quốc này sẽ xoá sổ khỏi bản đồ thế giới.
Hoắc tầm dạ một tiếng rồi đi ra ngoài. Tần Mặc Uy xoa xoa mi tâm. Lần này không rõ đối phương có mục đích gì nữa. Dù gì anh cũng nhất định cứu được bọn họ dù cho anh có chết không toàn thây.
...
Kỉ tình tỉnh dậy, cô đang bị nhốt trong căn phòng màu trắng không có lấy một cái lỗ để nhìn ra bên ngoài. Hai đứa nhóc không bị nhốt cùng cô .
Một cỗ lo lắng cứ từ từ dâng lên trong lòng không cách nào lắng xuống, con của cô không biết có bị làm sao không, có bị thương không nữa.
Cô đứng dậy lần mò theo bức tường tìm một chút hi vọng thoát ra ngoài. Phải rồi, cô còn