Sau nửa tiếng đi bộ cuối cùng họ cũng tới nơi, chỉ có điều từ khi bước chân vào khu rừng thì cứ cảm giác như có ai đó đi theo . Họ tiến vào sâu trong rừng ngồi xuống một gốc cây cổ thụ, thực sự phải thức suốt ba ngày trong tình trạng thần kinh căng như dây đàn lại không được ăn uống tử tế khiến cả hai người chẳng ai còn chút sức lực nào. Kỉ Tình khép hờ mắt lên tiếng:
Ra đi tôi biết các người ở đó...
Cô biết họ là con người không phải zombie vì lũ đó không có đủ trí thông minh và kiên nhẫn để đi theo hai người từ bìa rừng vào đây. chợt có tiếng cười vang lên.
Hahaha... không ngờ giữa trốn hoạn nạn thế này lại gặp được hai mĩ nhân, vốn định trọc ghẹo một chút
không ngờ cô em phát hiện ra nhanh vậy...
Một đám đàn ông khoảng gần trục tên bước ra, tên nào cũng to con, mặt mày bặm trợn nhìn là biết không đoàng hoàng , Mộc Li lên tiếng:
Các người muốn gì???
Chính là muốn ... ngủ cùng cưng đó...
Một tên tiến lên vuốt má mộc li nói. Cả đám người cười ầm lên, không chịu được nhục Mộc Li tát tên đó một cái, hắn liếm máu ở khoé môi hét lên:
Mẹ kiếp ... mày giám đánh tao? Anh em, dạy cho chúng một bài học...
Cả đám đàn ông xông vào, Kỉ Tình rút súng ra hét lên:
Các người đứng đó, dám tiến một bước tôi giám giết hết các người...
Á...
Mộc Li bị một tên tóm được, hắn lấy dao kề vào cổ cô để đe dọa Kỉ Tình.
Quăng súng qua đây nếu mày không muốn cổ con bạn mày có một vết cắt..
Bất lực,Kỉ Tình quăng súng về phía bọn chúng, để mặc cho chúng bắt, bị giữ tay, chân cô không thể cử động được.Một tên trực tiếp xé toang chiếc áo sơ mi trên người c̀ô để lộ làn da trắng như tuyết cùng đôi gò bồng đào nõn nà phập phồng sau lớp áo lót. Không hiểu sao lúc này cô lại có cảm giác tuyệt vong, nhục nhã, phó mặc cho số phận. Mộc Li thì cứ lải nhải hai chữ phương hạo trong miệng như một kẻ điên, chợt có tiếng súng vang lên, đám người bị phân tâm, nhân cơ hội chúng không chú ý cô bèn kéo Mộc Li, nhặt cây súng, chĩa về phía chúng nhưng cô còn chưa kịp bắn thì tiếng súng lại vang lên, từng tên từng tên ngã xuống, cô cảm nhận được có người ở phía sau mình mùi long đản hương quen thuộc phả vào mũi không hiểu sao cô cảm thấy an toàn. Xoay người lại, một gương mặt ghé sát mặt cô làm cô suýt ngất, là anh - Tần Mặc uy, anh đang nhìn cô chằm chằm, cô bất giác đỏ mặt, cúi xuống, lấy hai tay che trước ngực, anh nhíu mày nhìn lướt qua sau đó cởi chiếc áo khoác bên ngoài mặc vào cho cô, cất giọng nhàn nhạt:
Vẫn còn sống?
Nghe câu này chả hiểu sao cô thấy bực đang định lên tiếng thì Mộc Li chạy tới h
Tần lão đại, anh đi cùng phương hạo chớ? anh ấy khoẻ không? không bị làm sao chứ???
Đi.
Tần Mặc Uy kéo Kỉ tình đi, Cao Mộc Li lững thững theo sau mà không giám nói câu nào, anh quá lạnh lùng, nguy hiểm nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn.Đi mãi tới một mỏm đá lớn Tần Mặc Uy bỗng dừng lại rút súng ra bắn lên không trung khoảng vài giây sau thì có người chạy ra, nhìn gần cô mới nhận ra ba người là Phương Hạo, Hoắc Tầm và Trác Ngôn còn năm người còn lại ba nam hai nữ thì cô không biết. Mộc Li Chạy đến ôm Phương hạo,:
em sợ... em tưởng anh cũng.... cũng....
Chẳng phải anh vẫn còn sống sao? Không cần sợ.
Phương Hạo lau nước mắt cho Mộc Li, ôm cô vào lòng dỗ dàng. Kỉ Tình nhìn hai người họ mỉm cười.
Cảm ơn.
Vì cái Gì?
Anh cứu tôi, tôi nợ anh.
Biết vậy là tốt.
Ủa mà họ là ai vậy???
Giống chúng ta
Ồ
Cô gật đầu,nhìn hai cô gái khá xinh đẹp một tóc vàng một tóc đỏ và ba người đàn ông một da đen một cao to và một người tầm trung niên.Họ cũng bình thường không có gì lạ, chợt cô thấy có gì đó sai sai:
Mắt ... mắt anh???
ý cô là cái này???
Tần Mặc uy đưa tay tháo kính áp tròng ra để lộ cặp mắt tuyệt đẹp màu đỏ tươi, mấy người xung quanh kể cả Phương Hạo và Mộc Li đầu kinh ngạc, Trác Ngôn lên tiếng giải thích:
Mỗi lần ra ngoài lão đại đều sẽ đeo kính để che đậy đi màu mắt, có lần là kính đen, có lần là kính sát tròng. Mọi người thấy đấy, dù gì nó cũng quá đặ̣c biệt mà.
Anh đeo từ lúc nào vậy??
Trên máy bay.
Cô không thấy vì chẳng bao giờ cô giám nhìn thẳng vào mắt tôi .
Kỉ Tình: ...... Đúng quá rồi còn gì nữa, cô biết nói gì đây?
Kỉ Tình nhìn lảng đi chỗ khác, chợt có gì đó lọt vào tầm mắt cô, một bóng đen di chuyển rất nhanh, nó lao thẳng tới chỗ Tần Mặc Uy. Lúc này mới nhìn rõ nó giống với đám quái vật trong trung tâm thương mại nhưng chúng không có tay thay vào đó là hai càng dài sắc nhọn như dao.Khi nó gần tới nơi , không chần trừ mà cô lao ra đỡ cho Tần Mặc uy, nhát đâm của con quái vật đó quá sâu khiến cô ngã qụy, Tần mặc uy đỡ lấy cô, dơ súng bắn thẳng vào đầu con quái vật.
Kỉ Tình kinh ngạc. Vừa rồi cô cứ như bị ma nhập vậy, Rõ ràng có suy nghĩ muốn tránh ra nhưng cơ thể lại không làm theo suy nghĩ. Nhát đâm khiến máu chảy rất nhiều, sắc mặt cô chẳng mấy chốc đã thành trắng bệch. Tần mặc Uy Lấy tay đè lên vết thương trên bụng cô để máy đỡ chảy, anh bình tĩnh:
Trác Ngôn, cậu là bác sĩ.
Dạ
Mấy người khác tản ra xung quanh để đề phòng bất chắc, Trác ngôn bắt đầu sử lí, cầm máu vết thương. Tần Mặc Uy xé chiếc áo sơ mi băng lại cho cô. Cô đau mà nhăn mặt lại, mồ hôi lấm tấm trên trán.