" Thiên Vũ chúng ta ly hôn đi!"
Một câu nói cất lên khiến căn phòng rơi vào im lặng đến đỉnh điểm.
Vài phút sau Âu Mạc Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
" Tại sao ?" Âu Mạc Thiên Vũ vẫn cấm đầu trong máy tính hỏi.
" Vì mệt mỏi không có hứng thú trong tình yêu với anh nữa"
" Em có hối hận không?"
Hứ! Nếu như có hỏi cô một trăm lần thì câu trả lời của cô vẫn sẽ là Không!
Cô đã dại khờ ngu dốt rất lâu rồi nhưng bây giờ thì sẽ không bao giờ cô đi vào vết xe đổ của mình.
Chuyện kể về mấy tuần trước.
Do cô bị bệnh khá nặng nên vào viện nằm nhưng lại chả ai vào chăm sóc cô cả người chồng trên danh nghĩa này cũng vậy.
Vài ngày sao cô thôn mê và tỉnh dậy là đang nằm trong phòng hai năm cưới của cô.
" Âu Phu Nhân người tỉnh dậy rồi à?" Một cô gái trẻ bước vào hỏi.
" Á Hân sao cô lại ở đây?" Thẩm Lạc Ngưng thắc mắc hỏi trong sự ngạc nhiên vì một năm trước thì Á Hân đã nghỉ làm do công việc dưới quên rồi.
" Thiếu phu nhân ơi em chỉ mới làm việc có mấy tháng mà?"
Thẩm Lạc Ngưng càng ngạc nhiên hơn rồi hỏi xem năm nay là năm bao nhiêu.
Thật bất ngờ bây giờ là thời gian cô và Âu Mạc Thiên Vũ kết hôn vừa tròn một năm là hai năm về trước!
Thẩm Lạc Ngưng không tin vào những điều đang xảy ra cứ nghĩ đây là mơ nhưng không đây là sự thật cô đã trọng sinh về hai năm trước!
Vì biết mình đã trọng sinh về hai năm trước nên cô phải nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này và tự trả lại sự tự do cho cô chứ.
Nói thật thì cô rất yêu anh nhưng đáp lại tình yêu của cô là sự hờ hững lạnh nhạt từ Âu Mạc Thiên Vũ khiến cho từ từ trái tim cô cũng nguội lạnh không biết cảm nhận về tình yêu nữa.
Nên cô phải nhanh chóng ly hôn !
" Em không có hối hận mà còn giận chính bản thân tại sao không ly hôn với anh sớm hơn đấy!" Thẩm Lạc Ngưng nói.
Âu Mạc Thiên Vũ vẫn không nói gì cứ nhìn vào màn hình