Thẩm Lạc Ngưng nhìn chầm chầm vào ông nội Âu vẫn không há miệng nổi, hình như độ biểu đạt lời nói của cô có vấn đề vì vậy cô không thể phát ra một lời nói.
Âu Mạc Thiên Vũ ở bên cạnh cũng không khá hơn là mấy dù đã được ông nội Âu nói chuyện này trước nhưng anh vẫn thấy sốc.
Vẫn thấy rối bời trong người.
Cảm giác như bị ông nội Âu bán đi cho cô gái đối diện này khiến anh không biết phải nói gì.
Thẩm Lạc Ngưng rất lâu mới ngẩn đầu nhìn lên Âu Mạc Thiên Vũ ngay lúc Âu Mạc Thiên Vũ cũng đang nhìn mình càng khiến trái tim Thẩm Lạc Ngưng đập không ngừng nghĩ.
Khuôn mặt điển trai của Âu Mạc Thiên Vũ nhìn Thẩm Lạc Ngưng cứ thấy quen làm sao nhưng cô vẫn không nhớ nổi cô nhớ cũng không ra nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.
Đề tài cưới gả này bị không khí trầm mặc của cả Âu Mạc Thiên Vũ và Thẩm Lạc Ngưng nên ông nội Âu cũng không hỏi nhiều nhưng chắc chắn ông sẽ không bỏ qua việc cho Thẩm Lạc Ngưng làm cháu dâu của mình.
Ngồi ăn được một lúc ông nội Âu cử Âu Mạc Thiên Vũ đưa Thẩm Lạc Ngưng về.
Trên xe không khí ngột ngạt bao trùm trong xe khiến Thẩm Lạc Ngưng không thể thở nổi.
Âu Mạc Thiên Vũ lái xe khuôn mặt lạnh lùng khó gần đó chỉ cách Thẩm Lạc Ngưng trong gang tấc nhưng Thẩm Lạc Ngưng cứ nghĩ nó xa đến cả ngàn mét.
Thẩm Lạc Ngưng cố gắng bình tĩnh để trấn tĩnh bản thân cố gắng giữ bản thân thật thoải mái nhưng nghĩ tới Âu Mạc Thiên Vũ đang ngồi ở ghế lái sát bên mình Thẩm Lạc Ngưng vẫn không kìm được run lên.
Định nói vài lời hàn huyên nhưng lời muốn nói thì lại thôi.
Đến cuối cùng Âu Mạc Thiên Vũ lại lên tiếng trước" Cô học năm nhất à?"giọng nói lạnh lùng xa cách không giống như quan tâm mà là kiếm việc nói.
Thấy mắt Âu Mạc Thiên Vũ vẫn đang tập trung lái xe chắc anh cũng cảm thấy bầu không khí này không thoải mái nên lên tiếng.
Thẩm Lạc Ngưng giật mình nghĩ là mình nghe nhầm nhưng lỗ tai cô vẫn còn tốt nên chắc chắc Âu Mạc Thiên Vũ là người hỏi nghĩ vậy Thẩm Lạc Ngưng mới trả lời" Vâng"
Ba mẹ cô đã mất từ lâu vì vậy chỉ có mình cô cố gắng kiếm tiền lo cho bản thân lúc đầu thì khó khăn nhưng từ từ cô đã có thể làm quen với điều đó.
Đến nhà trọ Thẩm Lạc Ngưng cúi đầu nói" cảm ơn" rồi