Edit: Taeyoungie
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
Nói gì cơ?! Đầu An Phách Hòa đã rối tung lên, cô nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nam, muốn dò xét cảm xúc trong đó… Thế nhưng cô càng nhìn càng mơ hồ, tim đập như đánh trống, hoàn toàn không biết Lâm Nam muốn làm gì.
Lâm Nam nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, lòng hơi trầm xuống, lòng tự trọng của anh bảo anh phải cẩn thận từng li từng tí, không thể có chút sơ hở nào.
Anh biết bây giờ không phải là thời cơ tốt, nhưng, anh không có nhiều thời gian…
Lâm Nam, “Cậu…”
An Phách Hòa, “Tôi…”
Hai người mở miệng cùng một lúc, lại cùng im lặng.
Ngay cả An Phách Hòa vốn chậm chạp cũng đã lờ mờ thấy có gì không đúng.
Lâm Nam có ý gì đây, là sau liên minh thất tình, thấy vui vẻ khi bên nhau, hay là muốn chịu trách nhiệm cho việc đánh dấu trước đó?
“Cậu nói trước đi.” Lâm Nam lùi lại, khẽ dựa lên xích đu.
Đây là muốn nói gì chứ, đầu An Phách Hòa căng ra hơn nữa, lỡ mà hiểu lầm, mình nhất định sẽ 囧 đến mức muốn tự sát!
“À, cậu biết tác phẩm của tôi chưa?” An Phách Hòa nhớ ra, đột nhiên nhớ lúc nãy định nói với Lâm Nam về cơ giáp sửa chữa, hơi hưng phấn mà đứng lên, định lấy trong nhẫn không gian ra cho anh xem.
Chân Lâm Nam bỗng nhiên hạ xuống mặt đất, đôi chân dài dễ dàng làm chiếc xích đu đang lắc lư dừng lại, anh ngồi ngay ngắn trên xích đu, vẻ mặt không thay đổi, cứ thế lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô một cái, An Phách Hòa thấy dòng máu đang hừng hực của cô bỗng nguội đi trong chớp mắt.
Con mắt của anh tối sầm lại, đứng dậy, “Thôi, chúng ta quay lại vũ hội thôi.” Có lẽ vẫn chưa phải lúc, mình nên kiên nhẫn thêm một chút .
An Phách Hòa đi theo sau Lâm Nam trở về.
Khác với kiểu nắm tay vừa ấm áp lại có chút ngượng nghịu khi đi, Lâm Nam đi trước một mình, cô mới cảm tháy chung quanh hơi lạnh lẽo.
Nếu có một phần nghìn khả năng là Lâm Nam mong mình nói câu đó, cô có nên dũng cảm không? Cô không muốn trốn tránh nữa, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng mới tốt.
“Chuyện đó…”
An Phách Hòa khẽ mở miệng, Lâm Nam bỗng dừng chân, thong thả quay lại, mắt anh như có đốm lửa bùng lên, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Có phải cậu…”
An Phách Hòa vừa mới mở miệng đã bị Lâm Nam nhào tới ngăn lại.
Thậm chí cô còn không kịp hét lên kinh ngạc, đã bị Lâm Nam ôm trên mặt đất lăn liên tục vài vòng, lăn vào rừng cây thấp bên cạnh.
An Phách Hòa đau nhức toàn thân, nhưng mà rất nhanh cô không rảnh bận tâm những thứ này, cô nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang khắp trời đất.
Đêm tối bị vô số đạn pháo chiếu sáng như ban ngày, An Phách Hòa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên ngay trong ánh lửa rực rỡ ấy.
Khúc nhạc du dương im bặt, thay vào đó là tiếng nổ vang rền liên tục không ngừng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hét chói tai vang lên từ hội trường cách đó không xa.
Vô số bạn học mặc lễ phục ùa ra khỏi cửa, lễ phục đẹp đẽ giờ phút này biến thành gánh nặng của mạng sống, chúng bị xé rách, bị giẫm đạp, biến thành vải rách luộm thuộm.
Xa xa, chiếc xích đu vừa ngồi cùng Lâm Nam khi nãy, chính giữa một quả lựu đạn mini, thu bàn đu dây tan tành trong tích tắc, trên bãi tập là hố to nhỏ, để lộ đống đá vụn sần sùi xấu xí dưới mặt đất.
Trong nháy mắt, từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Người phía sau đưa tay ra, dịu dàng che mắt cô lại, “Đừng sợ, tôi đưa cậu về nhà.”
Trong bóng tối, giọng nói ấy như thể là toàn bộ thế giới của cô, dù trước cảnh tượng này, chỉ một câu nói đó đã đủ làm cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Lâm Nam trong lòng cô, thì ra là có ý nghĩa như vậy.
Lâm Nam nửa ôm theo cô lao vun vút trên đường phố bị phá hủy, chẳng biết lúc nào, vùng trời của hành tinh Ranke xuất hiện đầy chiến hạm của tinh lạ.
Lâm Nam trong trăm công ngàn việc, giương mắt nhìn lên trời, An Phách Hòa thậm chí nghe thấy tiếng thầm nghiến răng của anh.
Là người hành tinh Qatar?
Chỉ một giây phân tâm thế thôi, một viên đạn bắn vào con phố cách hai người không xa.
Lâm Nam ghì chặt An Phách Hòa vào lòng, dốc hết sức toàn lực nhảy lên phía trước một cái.
Lòng bàn tay An Phách Hòa đặt trên ngực Lâm Nam, cô cảm nhận được một mảng ươn ướt dinh dính, “Lâm Nam!”
Lâm Nam không dám dừng lại đột ngột, kéo An Phách Hòa lên, rên lên một tiếng, “Đi!”
An Phách Hòa muốn khóc, nhưng cô biết cô không thể, cô nắm thật chặt tay Lâm Nam, hy vọng có thể truyền cho anh chút sức mạnh, lễ phục Lâm Nam đã sớm bị tro vụn của bom đạn thiêu hủy hơn nửa, vô số xác đạn ghim vào cơ thể của anh.
Ghim nông thì bị đẩy ra ngoài cơ thể nhờ khả năng tự chữa lành, ghim sâu thì ngăn da thịt liền lại.
Vậy nên không thể chữa trị vết thương, bên ngoài vẫn chảy máu.
Nếu không phải bảo vệ cô, với sức của Lâm Nam, loại bom tấn công không có gì đặc biệt này căn bản không thể làm hại đến anh! An Phách Hòa cố nén hoảng hốt, không dám nghĩ gì khác, không thể để Lâm Nam phân tâm, bị thương nữa.
Cuối cùng, hai người tới khu An Phách Hòa sống, mỗi khu đều có công sự (công trình quân sự) chống bom.
Dưới sự chỉ dẫn của An Phách Hòa, Lâm Nam tìm được đường dẫn xuống lòng đất.
Có lẽ là do trốn quá vội vàng, lối vào mở rộng, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang lên từ đầu kia.
Lâm Nam cuống quít dẫn An Phách Hòa vào hành lang, khói lửa đầy trời bị ngăn cách bên ngoài.
Bọn họ có được chút thời gian thở dốc hiềm hoi.
An Phách Hòa vội vàng đỡ Lâm Nam dựa lên lối vào hành lang, không nén được run giọng, “Cậu còn ổn chứ?”
“Hình như mất máu quá nhiều.” Môi Lâm Nam hơi trắng bệch, anh lấy con dao ngắn cột ở bắp chân đưa cho An Phách Hòa, “Giúp tôi lấy mảnh đạn ra.”
Vì khả năng tự lành của anh quá mạnh, giờ những mảnh đạn kia giờ đã dính vào cơ thịt, nhất định phải moi thịt ra một lần nữa, lấy mảnh đạn ra, nếu không vết thương vĩnh viễn không thể lành hẳn.
Kiếp trước An Phách Hòa xử lý kiểu vết thương này rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay.
Hai tay cô run run, kéo cái áo đã không thể che đậy cơ thể của anh ra.
Véo mạnh vào đùi một cái mới tỉnh táo lại, chuẩn xác hạ dao xuống khoét thịt.
Không được run tay, không được do dự, chỉ có như vậy Lâm Nam mới ít đau hơn.
Sau khi khoét hết tất cả mảnh đạn sau lưng anh ra, toàn thân An Phách Hòa như được vớt từ trong nước ra, tay không khống chế được lỏng đi, dao ngắn rơi xuống đất vang lên một tiếng.
Cô dựa vào tường, cố gắng thở hổn hển mấy cái, đột nhiên ngồi bật dậy, “Joss còn chưa trở lại!”
“Đừng phải lo cho cậu ta, Brrighton sẽ bảo hộ cô ấy.” Lúc Lâm Nam quay lại, vẻ mặt đã khá hơn một chút.
“Cậu mau vào đi thôi, ở cùng cha mẹ cậu.
Trước khi cứu viện của chính phủ đến, đừng đi ra ngoài.” Lâm Nam cẩn thận dặn dò, bắt đầu chùi vết máu trên người mình.
An Phách Hòa thầm giật mình, “Cậu thì sao? Cậu không đi cùng tôi sao?”
“Tôi là một người lính.” Lâm Nam nói câu này như thế chuyện đương nhiên, anh nhặt dao trên đất lên cắm