Edit: Pi sà Nguyệt
Lúc An Phách Hòa tỉnh lại thì cảm thấy cả người mình như vỡ tan, toàn bộ phần lưng của cô đau đớn như bị lửa đốt, cô hít sâu mấy cái, cảm giác nóng bỏng nơi yết hầu lan vào phổi, cố gắng ngẩng đầu lên mới thấy mình đang nằm trong lồng ngực của Lâm Nam.
Lâm Nam một tay ôm cô, một tay cầm chip hạt nhân của Phong, anh hôn mê rồi.
Cho dù mất hết tri giác nhưng tiềm thức của anh vẫn rất mạnh mẽ.
AN Phách Hòa dùng hết sức lực mới rời khỏi ngực anh, quan sát xung quanh.
Bọn họ đang ở trong một hang động, khắp nơi toàn là đá tảng và bùn đất, trong hang động có một chiếc giường đá, mấy chén bình và mấy cái rương gỗ rất đơn sơ.
An Phách Hòa kiểm tra xung quanh không có gì nguy hiểm mới bắt đầu kiểm tra vết thương của Lâm Nam.
Quá tệ rồi….
Phần lưng của anh bị bỏng, thậm chí còn có thể thấy xương, bàn tay nắm chíp toàn là máu, khớp xương ngón tay cũng lộ ra, thậm chí gương mặt đẹp trai của anh cũng bị lửa đạn thêu đốt một nửa.
An Phách Hòa đau lòng đưa tay, định xoa Lâm Nam nhưng lại sợ đụng vào vết thương của anh.
Trạng thái thân của anh rất yếu, để chữa trị cho anh cần rất nhiều năng lượng, An Phách Hòa kiểm tra trán của anh, anh cần nước và phải dùng thuốc.
“Ha!” Một giọng nói lanh lảnh vang sau lưng cô, An Phách Hòa cảnh giác quay đầu lại, đây là một người đàn ông rất kỳ quái, mắt nhỏ miệng lớn, theo mùi vị thì là một beta.
“Ha, cô tỉnh rồi, tôi lo lắm đấy.” Người đàn ông mang nước đến, “Cô khát không? Uống chút đi.”
An Phách Hòa thở phào nhẹ nhõm khi thấy người này khá tốt, nói tiếng cảm ơn, cầm nước nhưng không uống, mang đến cạnh Lâm Nam định đút cho anh.
Người đàn ông tức giận, ông ta nhảy lên lấy lại bát nước, “Không phải cho hắn uống!”
An Phách Hòa cảm thấy không ổn, cô liếc nhìn ngón tay của người đàn ông, quả nhiên vừa mảnh vừa dài, chỉ có hai đốt ngón tay.
Cô hít một hơi lạnh, đây là một loại côn trùng của Qatar, khá giống với con gián của địa cầu cổ, năng lượng sinh mệnh rất lớn.
Người đàn ông nheo mắt đầy nguy hiểm, “Hai người đều do tôi nhặt về thì là con mồi của tôi! Cô phải sinh con cho tôi, còn hắn… Đợi cô mang thai thì mang ra để bồi bổ cơ thể.”
An Phách Hòa sợ hãi, cô và Lâm Nam rơi vào tay người Qatar, Lâm Nam còn hôn mê không tỉnh nhưng cô biết mình phải bình tĩnh, không thể chọc giận người trước mắt.
Chỉ số thông minh của Trùng tộc rất thấp, dễ bị kích động, tức lên thì cái gì cũng dám làm.
Cô cố ý làm bộ yếu ớt, sợ hãi hỏi, “Trời ạ, tôi không biết chuyện gì xảy ra, tại sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông thấy thái độ của cô khá tốt nên bớt cảnh giác một chút, “Tối hôm qua trên trời nổ tung, tôi thấy có đồ rơi xuống nên tìm theo quỹ tích, sau đó tìm thấy hai người.
Tôi thông minh phải không? Tôi là người thông minh nhất ở đây rồi!”
An Phách Hòa không muốn nói chuyện với hắn nhưng cô cần thuốc, cô cho hắn thấy vết thương trên người mình, “Tôi bị thương nặng, nếu tiếp tục như này sẽ bị cảm hóa, chỗ mấy người có thuốc không?”
Người đàn ông nhìn cô ghét bỏ, “Omega phiền thật đấy, chỉ biết ăn thôi.”
Cùng lúc đấy, bàn tay khác của An Phách Hòa sờ lên súng, tốt quá, còn ở đây!
Nhưng người đàn ông cau mày suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Một omega có thể sinh con còn đắt hơn thuốc nhiều, tôi đi mua cho cô.”
An Phách Hòa nở nụ cười ngọt ngào với hắn, lấy tay ra.
Người đàn ông đi tới trước cục đá, đây chắc là giường của hắn.
Hắn đẩy cục đá ra, đào một bình ở dưới rồi lấy vài đồng xu, để vào trong ngực rồi dặn dò, “Cô đừng đi lung tung, tinh cầu của chúng tôi rất nhỏ.
Nếu bị người khác thấy thì họ sẽ bắt tôi chia sẻ cô đấy.”
An Phách Hòa cảm thấy buồn nôn, cô co lại vào lòng Lâm Nam, ngoan ngoãn gật đầu.
Người đàn ông hài lòng ra ngoài.
An Phách Hòa vội nhặt bát nước hắn đánh đổ, bên trong còn một ít.
Cô nhìn bờ môi nứt nẻ của Lâm Nam, đút cho anh từ từ.
Anh phải nhanh khỏe đấy.
Người đàn ông mua thuốc kháng sinh rẻ tiền, tác dụng không quá lớn nhưng An Phách Hòa biết ông ta sẽ không tiêu tiền vì cô đâu.
Thái độ của cô rất tốt nên lúc chạng vạng, người đàn ông lại cho cô một chén nước, đứng cạnh nhìn cô uống vào.
Đợi người đàn ông kia đi ra ngoài, An Phách Hòa bò đến cạnh Lâm Nam, đẩy miệng của anh ra, đem nước trong miệng đút cho anh.
Trời tối, người đàn ông trở về mang theo một cái tay người, “Tôi may thật đấy, xem tôi được phân cái gì này.”
An Phách Hòa nhìn ông ta chán ghét nhưng ông ta lại khoe khoang không ngừng, thấy ánh mắt của cô thì gãi đầu chán nản, “Được rồi, phải nuôi cô để sinh con nên chia cho cô một ít.”
Ông ta lấy dao ra chặt một ngón tay rồi nhét vào tay An Phách Hòa, An Phách Hòa nhịn không được mà nôn ra.
Người đàn ông cau mày, tức giận, “Cô có chuyện thế? Tôi khó lắm mới lấy được cái tay đấy!”
An Phahcs Hoa vội nhặt ngón tay trên đất lên, vỗ sạch rồi đưa cho ông ta, “Xin lỗi, tôi bị thương, ăn ít hoa quả là ổn rồi.”
Lúc này vẻ mặt của người đàn ông mới tốt hơn, móc hai quả trong túi ra cho cô.
Nói là trái cây nhưng nó lại khó ăn hơn cả cỏ.
Nhưng An Phách Hòa biết cô phải ăn, cô phải sống tốt mới cứu sống được Lâm Nam.
Cô nhắm mắt nhét trái cây vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Người đàn ông ăn xong thì kéo cô lên giường, AN Phách Hòa hoảng hốt, “Ông làm gì?”
“Hừ, nuôi cô là để sinh con còn gì?” Người đàn ông không chút kiên nhẫn nào khi thấy An Phách Hòa giãy dụa, dùng sức kéo cô.
An Phách Hòa nắm chặt mặt đất, bối rối nói, “Bây giờ tôi đang bị thương, không thể sinh con! Ngủ với nhau sẽ làm tôi chết đấy!”
Ông ta ngừng lại, đời này ông chưa thấy omega bao giờ, đây là thứ chỉ có quý tộc mới được sử dung, “Thật à?”
An Phách Hòa liều mạng gật đầu.
Người đàn ông buông tay, “Phiền thật đấy, phải mấy ngày mới được?”
“Một tuần!” An Phách Hòa sợ lâu quá sẽ khiến ông ta mất hết sự kiên nhẫn, một tuần là đủ cho cô hồi phục được