Edit: Pi sà Nguyệt
Trong tinh cầu này có ngọn hải đăng mà cả nước đều biết, trong truyền thuyết, mọi người có thể đạt được tin tức từ các tinh cầu văn minh khác là nhớ có kiến trúc thần bí này.
Ngọn hải đăng này rất cổ, cho dù chính phủ dùng nhiều nhân lực cùng với vật lực để sửa chữa nhiều lần thì ngọn hải đăng này vẫn bị đóng lại vào bốn mươi năm trước để bảo đảm an toàn.
Bây giờ, trên ngọn hải đăng cao hơn tám trăm mét này có một người đứng, trên người của anh tản ra hương vị của kẻ mạnh nhưng người này là một chàng trai tóc đen chưa phát dục hoàn toàn.
Anh mặc bộ đồ đồng phục của trường quân đội, anh đứng ở rìa tháp, bàn chân còn lộ ra bên ngoài không trung.
Gió ở trên đỉnh tháp rất mạnh, thổi quần áo anh bay phần phật.
Anh nhắm mắt lại nghe tiếng gió gào thét, Lâm Nam cảm thấy sự sốt ruột trong lòng giảm bớt một chút nhưng nó vẫn không đủ.
Không sai, chàng trai này là đứa con trời thương, Lâm Nam, nhưng nửa tháng trước, sau khi anh nhập học không lâu thì anh đã trở thành đứa bé đáng thương mất cha mất mẹ.
Nhà họ Lâm là một gia tộc lớn, lúc cha mẹ còn sống, Lâm Nam có thể cảm nhận được chút ấm áp dịu dàng của gia đình.
Khi cha mẹ anh chết, những người gọi là người nhà bắt đầu để lộ gương mặt đáng ghê tởm kia.
Anh chỉ là một cậu nhóc nhỏ tuổi, bọn họ không thèm giả vờ trước mặt anh.
Anh ở trong căn biệt thự to lớn một mình, cha mẹ rời xa mãi mãi, bị gia tộc quản chế, bị bọn họ giám sát và áp bức khắp nơi.
Trong lòng Lâm Nam bắt đầu có vấn đề, anh phát hiện được điều này từ sớm nhưng anh cứ nghĩ thời gian có thể trị liệu được nó.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã rời khỏi sự khống chế của anh.
Anh cứ như bị chia cắt linh hồn vậy.
Phần lớn thời gian anh rất lý trí, vẫn như trước kia.
Nhưng có khi anh bị kích thích, anh sẽ cảm thấy mình bị ràng buộc, chỉ có thể trơ mắt nhìn ‘chính mình’ phát điên.
Không bằng kết thúc thôi… Một đứa nhỏ không bình thường sẽ làm người nhà họ Lâm cảm thấy không có giá trị gì.
Cha mẹ không còn nữa, trên đời này hẳn không ai thèm để ý anh.
Lâm Nam dịch từng bước ra không trung, một chân của anh đã ở trên hông trung.
Sau đó anh nghe được cuộc đối thoại dưới tháp.
“Kẹo Bạc Hà, cậu đứng đây đợi tớ, chúng ta cùng nhau về nhà.” Là một cậu nhóc có đôi mắt sáng, có sự phấn chấn vốn của tuổi này mà Lâm Nam không có.
“Được rồi, cậu mau lên đó! Hôm nay là sinh nhật của tớ đó, phải về nhà sớm một chút.” Đối diện cậu ta là một cô bé bình thản vô cùng, nhưng khi thấy bọn họ, Lâm Nam cảm thấy sự táo bạo trong lòng mình giảm bớt không ít.
“Ôi trời, tớ quên mất!” Triệu Cảnh vỗ đầu, đưa tay xoa đầu An Phách Hòa, “Đợi lát về tớ sẽ tặng cậu một bất ngờ!”
An Phách Hòa cảm thấy ngọt ngào khi cảm nhận được bàn tay trên đầu, cô không cảm thấy việc Triệu Cảnh không nhớ sinh nhật của cô là có gì sai, cô gật đầu chờ mong sự bất ngờ kia.
Triệu Cảnh rời đi, An Phách Hòa ôm cặp ngồi xổm xuống.
Lâm Nam nhìn thấy đồng phục cô đang mặc, là học sinh dự bị của St.
Mary, cậu học sinh kia anh cũng biết, là Triệu Cảnh, là học sinh dự bị của Đế giáo, thầy giáo rất coi trọng năng lực của cậu ta, đã từng nói với Lâm Nam vai flaanf.
Nếu là học sinh dự bị thường trước khi nhập học, bọn họ sẽ ở trường dự thính hai năm.
Sau hai năm sẽ được phân tới từng ban khác nhau để học theo năng lực.
Là một cặp đôi à?
Anh đứng trên cao, thị lực rất tốt nên có thể thấy được mọi thứ.
Cho nên anh thấy được Triệu Cảnh quẹo vào một hẻm với một nữ sinh khác ở chỗ An Phách Hòa không thấy.
Lâm Nam cười gằn, đúng là một cô gái ngốc.
Kẻ ngốc như vậy còn có thể sống sót thì anh phải sống tốt hơn thế chứ.
Lâm Nam là một người tự kiêu lẫn tự tin, sự yếu ớt lúc nãy cứ như ảo giác vậy, anh tỉnh táo lại định rời khỏi đỉnh tháp để về nhà.
Ai ngờ trời bắt đầu mưa nhẹ.
Lâm Nam nhịn không được mà nhìn xuống, cô bé kia đưa tay hứng mưa nhưng vẫn ngồi xổm không động.
Anh ngạc nhiên, cô bé này định đợi tới khi nào, anh ngồi trên đỉnh tháp im lặng quan sát.
Mưa ngày càng lớn, trời cũng tối dần.
Cô bé bị mưa làm chật vật nhưng chỉ co lại ở dưới tháp, không có ý định rời khỏi.
Lâm Nam cảm thấy cô gái này ngốc chết đi được, mà anh đứng dưới mưa nhìn cô ba tiếng cũng ngu vãi chưởng.
Anh xuống đất, nghĩ một lát rồi nói, “Về nhà đi.”
An Phách Hòa vui vẻ ngẩng đầu, nhưng sắc trời lẫn mưa to làm cô không thấy gương mặt nguoiwf đến, có điều cô biết đây không phải là Triệu Cảnh, “Anh là ai?”
“Trời mưa.” Lâm Nam nói một cách vô cảm, “Không về nhà à?”
An Phách Hòa nở nụ cười nhiệt tình, lộ sáu cái răng, “Không cần, cảm ơn, em đợi người.”
Ngốc chết đi được.
Lâm Nam mắng trong lòng nhưng không quản nữa, quay đầu rời đi.
Người luôn có ảo giác, khi bạn bắt đầu ý thức được sự tồn tại của một người thì bạn sẽ phát hiện mình và người đó