Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
“Cậu, cậu, cậu, cậu nói bậy gì đấy?” An Phách Hòa đứng dậy giải thích.
Lâm Nam vắt chân lên chân kia, hai tay ôm đầu dựa vào vách khoang tàu, đắc ý nhíu mày: “Không cần phải giải thích, tôi có nghe cậu gọi tôi là chồng lúc ở sân bắn.
Hôm nay, lúc lên tàu cậu lại trốn sau lưng người khác mà nhìn lén tôi, tôi cũng thấy hết.
Bây giờ…”
Lâm Nam hơi ngừng lại, nhìn căn phòng một lát rồi nói ra suy nghĩ của mình: “Cậu thừa dịp tôi ngủ để nhìn lén tôi?”
An Phách Hòa không biết nói gì, đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch mà! Lại nói, mê trai cũng là cái tội!
Lâm Nam chậm rãi để chân kia xuống, đứng lên đi đến gần cô.
Đại não của An Phách Hòa đang vội vàng nghĩ cách làm gì để giải quyết tình huống quỷ dị này.
Sao cô lại quên năm giác quan của Alpha khác với người thường chứ? Nhất là cái loại Alpha mạnh mẽ như Lâm Nam này, năm giác quan của anh ta nhất định càng biến thái hơn lũ Alpha còn lại nhiều, huhu, giờ thì hay rồi, bị người ta hiểu nhầm mình crush người ta rồi.
Lâm Nam cúi đầu nhìn An Phách Hòa đang đứng trước mặt, nói “Sao? Tôi nói đúng rồi sao?”
“Tôi…” An Phách Hòa muốn giải thích nhưng không biết nói gì.
Tính cách Lâm Nam lạnh lùng, kiếp trước có không ít Omega hâm mộ anh nhưng anh chưa bao giờ nhìn lấy bọn họ dù chỉ một lần.
Nếu không phải anh vô cùng cố chấp với vấn đề tạo trẻ con thì cô cũng nghi anh thích Alpha đấy chứ!
Nếu vậy cô giả vờ mình thích anh ta rồi để anh ta từ chối cũng được nhỉ? Ừ, thế đi, thừa nhận sẽ đơn giản hơn phủ nhận nhiều.
An Phách Hòa nghĩ một lát, crush phải nam thần cũng không phải chuyện mất mặt gì, cô mặt dày nhìn Lâm Nam một cái, hùng hồn nói “Đúng thế! Tôi đang crush cậu!”
Lâm Nam không ngờ An Phách hòa lại thừa nhận dễ dàng như thế, anh ta sững sờ một lát, miệng mấp máy không biết nói gì.
Đây là đang chuẩn bị từ chối tôi đấy hả? Tôi không thích cậu thật thì sao phải nghe câu từ chối của cậu chứ? An Phách Hòa quyết định lớn giọng nói: “Cậu ngậm miệng lại cho tôi!”
Lâm Nam nuốt lại lời định nói ra, nghi ngờ nhìn An Phách Hòa.
“Tôi biết cậu không thích tôi, cũng biết mình không xứng với cậu, tôi cũng biết cậu thầm thương Omega khác lâu rồi.
Vì vậy, tôi quyết định mình sẽ không thích cậu nữa, tạm biệt!”
An Phách Hòa nói xong thì thấy Lâm Nam đang nhìn cô cười nhẹ, giống như đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó sai sai, cái bầu không khí kì dị này là sao chứ?
Hai người bọn họ đã gần sít nhau quá rồi đấy! Chỉ cần Lâm Nam cúi đầu thôi thì bọn họ sẽ môi chạm môi đấy! Đợi chút! Cô đang nghĩ cái quái gì thế chứ? Dừng dừng dừng đi! An Phách Hòa đỏ mặt, cô đẩy lồng ngực của Lâm Nam ra, quay lưng đi ra.
Nhưng cô vừa mới bước một bước đã bị người kia kéo tay lại.
Sau một hồi ngơ ngác, cô đã bị Lâm Nam đặt lên ghế salon.
An Phách Hòa cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “???”
Một tay Lâm Nam sờ tai của cô, một chân đứng thẳng, một chân tì lên trên ghế salon, một tay khác lại đang ôm eo cô, sau đó cố định cô ở trên ghế salon không thể cử động được.
Mặt An Phách Hòa đỏ bừng, tư thế này quá mờ ám rồi.
Hai người cưới nhau bảy năm, Lâm Nam trong cảm nhận của An Phách Hòa là một người nghiêm túc trong công việc, không ngờ lúc trẻ tuổi lại có thể lưu manh thế này QAQ.
Ánh mắt Lâm Nam khiến An Phách Hòa cảm thấy mình đang bị tia X quang chiếu hết, cô không dám nhìn mắt anh, chỉ có thể lớn tiếng nói để xua tan bất an của mình “Tôi, tôi muốn đi toilet.”
Lâm Nam cho rằng cô đang kiếm cớ, anh hơi nhếch môi môt chút, chậm rãi cúi người, đến khi gần đụng vào mặt cô mới dừng lại, anh nhìn cô gái đang đỏ mặt bên trong người mình, khó khăn mở miệng: “Tôi sắp thành niên rồi.”
Thì sao? Anh thành niên thì liên quan cái quần gì với tôi chứ? Tôi thật sự rất gấp, tôi muốn đi toilet QAQ.
“Tôi không ngờ cậu lại biết tôi thầm thương một Omega đấy, đã tìm hiểu tôi lâu rồi sao?” Trong giọng của Lâm Nam mang theo chút sung sướng.
Là chính mồm anh nói cho tôi đấy chứ tôi rảnh quái gì mà tìm hiểu chứ?
“Vậy cậu có muốn biết Omega kia là ai không?” Giọng của Lâm Nam hạ thấp lại mang theo sự quyến rũ không thể nói thành lời.
An Phách Hòa giương mắt nhìn Lâm Nam, cô cũng rất muốn biết cô gái mà ông chồng đã cùng chăn cùng gối với cô thích bao năm là người thế nào.
Có thể khiến cho Alpha ưu tú như vậy thích nhiều năm hẳn là một Omega rất hoàn hảo nhỉ? Đột nhiên… có chút tự ti và ao ước rồi này.
Đôi mắt Lâm Nam đen như vũ trụ sâu không lường được, đột nhiên lại sáng lên giống như chỉ cần nghĩ về Omega kia thôi cũng khiến cho anh sung sướng vui vẻ.
Anh cúi đầu, mũi cọ lên mũi An Phách Hòa, miệng mở ra định nói cái tên mà anh nhớ mong hằng đêm kia.
“Ùng ục ùng ục~~~”
Gương mặt của Lâm Nam lúc này rất đặc sặc, không khí vốn tốt đẹp lại bị tiếng kêu của