Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu là chị em cùng ba khác mẹ, tuy có quan hệ máu mủ nhưng từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, số lần gặp mặt cũng không nhiều chứ đừng nói chị em thân tình cái gì.
Đặc biệt là sau chuyện của Cố Gia Huy, thậm chí Tô Thư Nghi còn cảm thấy Lâm Bảo Châu cũng không cần giả vờ giả vịt như trước kia nữa.
Không hiểu lần này cô ta lại gọi cho cô làm gì.
“Tô Thư Nghi.” Giọng nói ngọt ngán của Lâm Bảo Châu truyền ra từ điện thoại: “Hình như chị không vui khi nhận được điện thoại của em ấy nhỉ?”
“Có gì đáng để vui đâu.” Tô Thư Nghi lười diễn với cô ta, giọng nói mất kiên nhẫn: “Nói thẳng đi, cô có chuyện gì.”
“Em gọi điện cho chị đương nhiên là có chuyện tốt rồi.” Lâm Bảo Châu nỉ non nói: “Em nghe nói bệnh tình của dì Tô đã chuyển biến tốt lên rồi à?”
Đáy lòng Tô Thư Nghi trầm xuống.
Sao cô ta lại biết rõ tình trạng của mẹ cô như vậy.
“Thì sao?” Giọng cô lạnh hơn.
“Ôi kìa chị, đừng thế chứ.
Dù gì em cũng rất quan tâm tới dì Tô mà.” Giọng điệu của Lâm Bảo Châu vẫn cực kỳ giả dối: “Thế nên em vừa nghe nói tiền thuốc men của dì Tô tăng lên thì lo chết đi được, chỉ nghĩ xem nên làm sao mới giúp được chị.”
Lâm Bảo Châu muốn giúp cô á?
Tô Thư Nghi cười mỉa: “Cô muốn giúp tôi kiểu gì?”
“Đúng lúc em có quen một cô bạn cũng mở tòa soạn, thời gian này đang thiếu người đấy.
Bên họ ra điều kiện cực kỳ tốt luôn.” Cuối cùng Lâm Bảo Châu cũng nói ra ý đồ: “Thế là em nghĩ tới chị luôn, chị của em giỏi như thế, nếu nhảy việc sang bên đó thì đãi ngộ phải tốt hơn bây giờ nhiều.”
Tô Thư Nghi nghe đến đây là hiểu được ngay.
Nói hết nửa buổi, tóm lại Lâm Bảo Châu cũng chỉ muốn cô rời khỏi tạp chí Phong Thượng thôi.
Về phần nguyên nhân thì càng rõ ràng hơn, là vì Cố Gia Huy.
Đã nhìn thấu động cơ của Lâm Bảo Châu, Tô Thư Nghi không khỏi cười châm chọc: “Lâm Bảo Châu, cô không yên tâm tôi và Cố Gia Huy đến thế à?”
Những lời này của Tô Thư Nghi quá thẳng thừng, Lâm Bảo Châu ở đầu dây bên kia trắng cả mặt.
Cô ta cắn bờ môi đỏ, nhưng vẫn ngọt ngào đáp: “Chị nói linh tinh gì đấy.
Sao em phải lo lắng về người phụ nữ có chồng từng bán thân như chị chứ?”
Sắc mặt Tô Thư Nghi sượng cứng lại.
Đúng là phong cách của Lâm Bảo Châu, dùng giọng điệu ngọt ngào nhất để nói ra lời tàn nhẫn và xấu xa nhất.
Tô Thư Nghi không nhịn được mà lạnh giọng: “Lâm Bảo Châu, không cần biết cô xuất phát từ tâm lý gì để giới thiệu công việc này cho tôi thì tôi cũng không cần.”
Cô quá hiểu Lâm Bảo Châu, cô không tin mình nhảy việc đến tạp chí mới lại thật sự có được đãi ngộ tốt.
Chỉ sợ đến lúc ấy còn bị Lâm Bảo Châu giày vò trong lòng bàn tay, sống không bằng chết.
Thấy Tô Thư Nghi từ chối thẳng thừng như vậy, Lâm Bảo Châu không duy trì vẻ mặt được nữa, cuối cùng giọng nói cũng mang theo vài phần căm hận: “Tô Thư Nghi! Đừng thấy người ta nể nang mà không biết xấu hổ!”
“Ai ôi, mới thế đã thẹn quá thành giận rồi à?” Tô Thư Nghi cười mỉa: “Cô yên tâm đi, tôi chẳng có hứng thú gì với Cố Gia Huy đâu, cô không cần phải thần hồn nát thần tính.”
Lâm Bảo Châu tức đến mức muốn thét lên!
Không hứng thú cái gì!
Tô Thư Nghi, đồ phụ nữ đê tiện, chị tưởng trò lạt mềm buộc chặt của chị cao siêu lắm chắc!
“Tô Thư Nghi!” Đã nói đến nước này rồi, Lâm Bảo Châu cũng lười diễn trò tiếp: “Tôi nói cho chị biết, chị phải lập tức rời tòa soạn ngay, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”
Tô Thư Nghi khinh thường cười cợt: “Không khách khí? Lâm Bảo Châu, cô có thể làm gì được tôi?”
Có thể làm gì chị à?
Bên kia đầu điện thoại, Lâm Bảo Châu chợt nở rộ nụ cười tàn nhẫn: “Tôi có thể khiến chị sống không bằng chết.”
Giọng Lâm Bảo Châu ngọt cực kỳ, nhưng lúc này lại lộ vẻ âm u lạnh lẽo, khiến Tô Thư Nghi cũng không nhịn được mà rợn cả người.
Chỉ là cô vẫn mất kiên nhẫn, nhanh chóng đáp trả: “Cô muốn làm sao thì cứ làm.
Nói tóm lại là tôi không cần công việc cô giới thiệu, càng không hứng thú với ông chồng của cô chút nào hết!”
Dứt lời, cô cũng lười nói nhiều với Lâm Bảo Châu, thẳng tay ngắt điện thoại luôn.
Nghe thấy âm báo bận từ di động truyền ra, gương mặt xinh đẹp của Lâm Bảo Châu vặn vẹo méo mó!
Tô Thư Nghi!
Tôi đã để lại đường lui chi chị rồi! Là chính chị không đi đấy nhé! Vậy cũng đừng trách tôi không lưu tình!
Lâm Bảo Châu nhanh