“Tô Thư Nghi, cô sợ rồi à?” Cố Gia Huy nhìn khuôn mặt tái mét của Tô Thư Nghi mà không kiềm được cười khẩy, nói tiếp: “Bây giờ cô biết sợ rồi sao lúc trước còn làm chuyện bẩn thỉu như thế!”
Lúc này Tô Thư Nghi đang rơi vào trạng thái cảm xúc rất kích động.
Sự sỉ nhục của Cố Gia Huy chỉ khiến cô cảm thấy muộn phiền.
“Cố Gia Huy, tôi không có quan hệ gì với anh hết.
Anh đừng quản chuyện của tôi.” Giọng nói Tô Thư Nghi lạnh buốt xương: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết những tấm ảnh này từ đâu ra? Ai chụp? Ai đưa cho anh!”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, trái tim Cố Gia Huy bất giác thắt lại.
Nhưng khi liếc mắt đến những bức ảnh lõa lồ ấy, cơn tức giận trong lòng anh ta lại dâng lên.
“Ai chụp à? Không phải trong lòng cô tự biết rõ nhất hay sao? Sao còn hỏi tôi!” Cố Gia Huy châm chọc nhìn Tô Thư Nghi, trong đáy mắt không hề có ý tốt: “Hay là cô chơi bời nhiều lần quá nên chính bản thân cô cũng không nhớ là lần nào, là người đàn ông nào chụp cho cô nữa?”
Cơ thể Tô Thư Nghi mất khống chế mà run rẩy.
Rõ ràng Cố Gia Huy không nhận ra đây là ảnh từ hai năm trước.
Cũng phải thôi, hai năm qua Tô Thư Nghi vẫn để tóc dài nên quả thực không nhận ra được điều gì khác biệt.
Cho nên đối với một Cố Gia Huy hiểu lầm Tô Thư Nghi đâm sâu bén rễ thì đương nhiên sẽ cho rằng những bức ảnh này mới được chụp gần đây, hơn nữa còn do người đàn ông nào đó chụp lại.
Tô Thư Nghi cắn môi.
Cô biết sẽ không nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ tên điên Cố Gia Huy này nên cũng không muốn nói thêm nhiều với anh ta nữa, cô bèn quay đầu bỏ đi.
“Tô Thư Nghi, cô đứng lại cho tôi!”
Tiếng quát đầy tức giận của Cố Gia Huy vang lên sau lưng Tô Thư Nghi nhưng cô không hề quay đầu lại.
Cô xông thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Bước ra khỏi phòng làm việc, Tô Thư Nghi không để tâm tới ánh mắt khác lạ của mọi người ngoài cửa, chỉ chạy một mạch đến phòng vệ sinh.
Đóng cánh cửa ngăn cách, Tô Thư Nghi ngồi thẫn thờ trên nắp capo, thở hồng hộc.
Ảnh!
Những tấm ảnh đó!
Rốt cuộc là ai đã chụp những tấm ảnh đó, còn đưa chúng cho Cố Gia Huy nữa? Lẽ nào là người đã hãm hại cô năm đó ư?
Nhưng rốt cuộc mục đích của họ là gì? Đã hai năm trôi qua rồi, khi đó họ hủy hoại hết danh tiếng của cô còn chưa đủ, bây giờ bỗng nhiên lại lôi ảnh ra.
Tô Thư Nghi ở bên này tuyệt vọng suy sụp, Cố Gia Huy ở bên kia cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là bao.
Anh ta tức giận ngồi xuống ghế sofa, nới lỏng cà vạt khiến anh ta cảm thấy nghẹt thở.
Anh ta còn nhớ hai năm trước từng nhận được ảnh giường chiếu của Tô Thư Nghi qua điện thoại, nên mới khiến anh ta không thể không tin rằng cô đã phản bội mình.
Nhưng anh ta không thể ngờ được rằng đã hai năm qua rồi, anh ta tưởng rằng mình đã hoàn toàn không còn để ý tới người phụ nữ không biết xấu hổ này nữ.
Nhưng lúc này vừa nhìn thấy ảnh của cô, anh ta vẫn cảm thấy phẫn nộ đến thế!
Lại là ảnh mới với người đàn ông khác à? Người đàn ông lần này là ai? Là Cố Mặc Ngôn hay là người đàn ông khác?
Cố Gia Huy cảm giác như lồng ngực mình bí bách như muốn bùng nổ.
Nếu không làm gì đó, anh ta thực sự sợ mình sẽ phát điên lên mất!
Anh ta vồ lấy điện thoại, ấn gọi một dãy số.
Điện thoại kết nối.
Cố Gia Huy miễn cưỡng ép mình nở nụ cười giả tạo.
“Chú út à? Là cháu Gia Huy đây.
Từ lúc cháu về tới giờ còn chưa gặp chú nhỉ? Vâng, bữa tiệc gia đình lần trước chú có việc nên đi trước.
Ừm, hôm nay cháu có việc đi ngang qua công ty chú, hay là chú uống với cháu tách cà phê nhé?”
Nửa tiếng sau, ở quán cà phê dưới chân tập đoàn Ngôn Diệu.
Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn bên bàn cạnh cửa sổ, cúi đầu u ám nhìn phong bì thư đặt ở bên, hỏi: “Gia Huy, đây là cái gì?”
Cố Gia Huy ngồi cứng ngắc phía đối diện.
Rõ ràng anh ta đang thu mình vì bị khí thế của Cố Mặc Ngôn lấn át, nhưng vẫn cố không tỏ ra biểu cảm, trả lời: “Có mấy thứ, cháu cảm thấy chú út nên biết.”
“Chuyện gì?” Cố Mặc Ngôn gằn giọng hỏi.
Anh không tò mò muốn biết thứ gì trong phong bì