Bả vai của Tô Thư Nghi run lên, thấy vẻ kiên định trong mắt người đàn ông, cô bỗng ngẩn ra mất một lúc, cuối cùng mới gật đầu.
“Được rồi.” Lúc này giọng điệu của Cố Mặc Ngôn mới thong thả: “Cũng muộn rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Lúc ở trong thang máy, Tô Thư Nghi bỗng nghĩ đến điều gì, cô do dự một thoáng, cuối cùng không nhịn được khẽ hỏi: “Cố Mặc Ngôn, chẳng lẽ anh không nghi ngờ gì khi thấy những bức ảnh đó ư, có thể đó không phải là ảnh chụp vào hai năm trước mà là lúc khác thì sao?”
Giống như Cố Gia Huy cho rằng đây là hình chụp cô với người đàn ông khác trong khoảng thời gian gần đây như một lẽ đương nhiên vậy.
“Tại sao anh lại phải nghĩ như vậy?” Cố Mặc Ngôn nói với vẻ thản nhiên: “Anh đoán hai năm trước là lần duy nhất của em đúng không?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại trả lời như thế, hai má của cô bỗng nóng bừng lên: “Sao anh lại biết.”
“Lần trước anh cảm nhận được.”
Tô Thư Nghi sững sờ một giây mới sực nhận ra “lần trước” mà Cố Mặc Ngôn nói là cái đêm hai người đã “lau súng cướp cò”.
Tô Thư Nghi cảm thấy mặt mình đã nóng đến mức có thể luộc cả trứng gà luôn rồi, nhưng cô vừa liếc sang thì đã thấy Cố Mặc Ngôn đang nhìn cô nở nụ cười như có như không.
Lập tức mặt cô càng đỏ hơn, nhưng không cam lòng bị Cố Mặc Ngôn coi thường nên cô cắn răng lên tiếng: “Sao? Chẳng lẽ kinh nghiệm của anh phong phú lắm à? Nói nghe thử xem, anh có kinh nghiệm mấy lần?”
Cố Mặc Ngôn không ngờ người từ xưa đến nay hay thẹn thùng như Tô Thư Nghi lại quay xe bất ngờ như thế, khiến anh hơi ngẩn ra.
Trùng hợp lúc này thang máy đã đến nơi, Cố Mặc Ngôn lập tức giơ tay che miệng, lúng túng khẽ ho một tiếng: “Đến rồi, lên xe thôi.”
Dứt lời, anh đẩy xe lăn ra ngoài trước.
Tô Thư Nghi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng nay thấy phản ứng của Cố Mặc Ngôn như vậy, cô bỗng hăng hái hẳn lên, vội vàng hỏi theo: “Cố Mặc Ngôn, anh vẫn chưa trả lời em đó, anh từng làm mấy lần rồi?”
Thực ra bản chất Tô Thư Nghi là một người bướng bỉnh nhiệt tình, một khi cô nhận định phải biết chuyện gì đó thì cô sẽ quyết không từ bỏ, vì vậy cô cứ hỏi mãi suốt chặng đường cho đến khi lên xe.
“Cố Mặc Ngôn, anh nói đi mà.
Anh không chịu nói là vì anh đã từng làm rất nhiều lần đúng không? Cùng một cô gái? Hay là với nhiều cô gái khác nhau?”
Cố Mặc Ngôn ngồi vào xe, đau đầu nâng trán.
Anh hối hận vì mình đã chủ động nhắc đến đề tài này, đúng là là tự bê đá đập chân mình mà.
Chủ yếu là vì anh không ngờ Tô Thư Nghi lại có một mặt líu ríu như vậy.
Có điều…
Cũng rất đáng yêu.
Nhìn Tô Thư Nghi trước mắt nằm sấp lên xe lăn của mình rồi không ngừng hỏi dồn, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh cùng gương mặt nhỏ nhắn phồng lên của cô, bỗng nhiên Cố Mặc Ngôn không nhịn được mà cúi đầu rồi hôn lên trán cô.
Nụ hôn bất ngờ khiến Tô Thư Nghi không kịp phản ứng, cảm xúc ấm áp trên trán như ngọn lửa bỗng chốc làm gương mặt của cô nóng lên, cô ngồi bật dậy, vội vàng quay lại chỗ của mình.
Cố Mặc Ngôn không ngờ cô phản ứng quá như thế, anh cười đến khàn cả giọng: “Thì ra cách này có thể làm em yên tĩnh lại.”
Tô Thư Nghi trừng anh, nhưng đúng là cô không hỏi nữa thật.
Sau khi giày vò với Cố Mặc Ngôn một trận, tâm trạng tồi tệ do bị Cố Gia Huy chọc giận của Tô Thư Nghi thoáng chốc đã khá hơn nhiều, cô cứ thế mơ màng dựa vào cửa xe rồi chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô đã ngủ, Dương Tùng Đức đằng trước đã nín nhịn từ lâu, cuối cùng nói nhỏ: “Cậu Cố, tôi đã điều tra chuyện đã xảy ra với mợ chủ vào hai năm trước rồi.”
Cố Mặc Ngôn đang ngắm nhìn gương mặt say giấc nồng của Tô Thư Nghi, nghe vậy thì quay đầu lại, khuôn mặt lạnh đi vài phần: “Tìm thấy người năm đó rồi ư?”
“Tìm được rồi.”
“Bây giờ người đó đang ở đâu?”
“Đã nhốt lại theo mệnh lệnh, cậu Cố xem nên xử lý thế nào? Có muốn tìm người dạy dỗ trước hay không?”
“Dạy dỗ?” Khóe miệng Cố Mặc Ngôn nở một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn: “Làm vậy thì hời cho gã quá, lát nữa đợi sau khi đưa Thư Nghi về rồi, tôi và cậu cùng đi đến đó.”
Ánh mắt của Dương Tùng Đức chợt run lên: “Vâng.”
Sau khi xe đến biệt thự nhà họ Cố, Tô Thư Nghi dụi mắt tỉnh lại thì chợt nghe Cố Mặc Ngôn nói: “Thư Nghi, em về nghỉ ngơi trước đi, anh cần xử lý chút chuyện.”
Tô Thư Nghi hơi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu: “Được, vậy anh quay về sớm nhé.”
Sau khi xuống xe, Tô Thư Nghi nhìn xe của Cố Mặc Ngôn rời đi, bỗng cô