Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày, đánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi: “Tại sao?”
Tô Thư Nghi ý thức được vừa rồi mình phản ứng thẳng thừng quá, cô ảo não ra mặt, nói bừa: “Mẹ vừa mới khỏe lên, cần tĩnh dưỡng.”
“Không phải lý do này đúng không?” Cố Mặc Ngôn hiểu rõ: “Chủ yếu là vì mẹ em không muốn gặp anh.”
Tô Thư Nghi hơi khựng đũa lại, nhếch môi cười: “Nào có chuyện ấy?”
“Sao lại không có?” Cố Mặc Ngôn bình tĩnh ngoài ý liệu: “Anh có thể nhìn ra mẹ em không ưa anh.”
Tô Thư Nghi nghẹn họng không phản bác được, chỉ đành lúng túng nói: “Không phải tại anh đâu, chủ yếu là mẹ em không thích người giàu có thôi.”
Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn nhướn cao vô cùng.
Đương nhiên là anh cũng từng điều tra bối cảnh gia đình Tô Thư Nghi, thế nên cũng hiểu rõ thân phận ‘nhân tình’ không sáng rọi của Tô Ninh Kiều.
Cố Mặc Ngôn không bình luận gì, nhưng Tô Thư Nghi như nhìn thấy suy nghĩ của anh, cười khổ một tiếng: “Anh biết em là con ngoài giá thú nhà họ Lâm đúng không? Chắc anh đang nghĩ vì sao trước kia mẹ em có thể đi theo Lâm Kim Minh mà còn nói là chán ghét người giàu có nhỉ?”
Cố Mặc Ngôn không trả lời.
“Thật ra mẹ em và Lâm Kim Minh chưa từng ở bên nhau.” Mặt Tô Thư Nghi chợt lạnh xuống: “Mẹ em và Lâm Kim Minh là bạn cùng trường đại học, Lâm Kim Minh vẫn luôn thích mẹ em nhưng bà ấy lại chưa từng thích ông ta.
Chỉ là Lâm Kim Minh chưa từ bỏ ý định với mẹ, năm đó kết hôn xong cũng không chịu yên ổn, thậm chí còn phái người hạ thuốc mẹ em, cưỡng bức bà ấy, bởi thế mới có em.
Tuy rằng mẹ hận Lâm Kim Minh, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ trong bụng là vô tội nên mới nén giận sinh em ra.”.
Đọc thêm ????hiều tгuyệ???? ở ﹍ tгùmt гuyệ????.VN ﹍
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi.
Anh hoàn toàn không điều tra được tới mức sâu như thế
“Khương Dĩ Mai oán hận tình cảm của Lâm Kim Minh dành cho mẹ em nên mới tung tin đồn khắp nơi nói mẹ em quyến rũ Lâm Kim Minh, nói mẹ em là nhân tình.
Mẹ em nào biết ai trong giới thượng lưu đâu, cũng không cách nào giải oan cho mình, chỉ có thể một mình chịu đựng tai tiếng khó nghe như vậy mà nuôi em tới lớn.”
Nhắc tới chuyện năm đó, Tô Thư Nghi siết chặt hai nắm tay, đáy mắt toàn là vẻ oán hận.
Cô thật sự rất hận Lâm Kim Minh.
Nhưng vấn đề ở chỗ người này là ba ruột của cô, chuyện này không thể thay đổi.
Cố Mặc Ngôn cụp mắt nhìn Tô Thư Nghi, vươn tay bọc lấy nắm tay của cô, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang siết chặt ra.
Tô Thư Nghi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, nở nụ cười xấu hổ: “Ngại quá, có phải em lỡ quá lố không?”
“Không đâu.” Cố Mặc Ngôn vẫn bình đạm như trước, chỉ là ánh sáng sâu trong đôi mắt đen có vẻ dịu dàng hơn ngày thường vài phần: “Anh rất vui khi em có thể chia sẻ những chuyện này với anh.”
Anh thật sự vui mừng.
Nếu anh muốn biết, đương nhiên có thể tra được việc này.
Nhưng Tô Thư Nghi chủ động nói với anh thì lại có ý nghĩa khác hẳn.
Tô Thư Nghi giật mình đánh mắt nhìn Cố Mặc Ngôn, không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Anh đúng là một người kỳ lạ.”
Cố Mặc Ngôn cười nhạt, không đáp lại.
Không sai, từ sau khi quen biết Tô Thư Nghi, chính anh cũng cảm thấy bản thân ngày càng kỳ quái.
Mấy ngày sau đó đều gió êm sóng lặng.
Cuối cùng cũng tới cuối tuần, buổi tiệc của nhà họ Cố.
Hôm đó Tô Thư Nghi dậy rất sớm, nhà tạo mẫu tóc và nhân viên trang điểm đều đã chờ từ lâu, bận rộn nguyên ngày mới có thể làm xong xuôi tạo hình cho cô.
Cố Mặc Ngôn đã chuẩn bị xong từ sớm, lẳng lặng chờ trong phòng khách.
Rất nhanh sau đó, anh nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên, lúc nhìn thấy Tô Thư Nghi từ đầu cầu thang đi xuống, anh bỗng sững người.
Lần trước vì để ra mắt nhà họ Cố nên Tô Thư Nghi cũng từng mặc lễ phục.
Khi đó Cố Mặc Ngôn đã phải thầm trầm trồ vì vẻ đẹp của cô một lần.
Nhưng lần này mới càng thêm rung động.
Hôm nay Tô Thư Nghi mặc một chiếc váy dài hoa hồng vàng, thiết kế ôm sát tôn lên cơ thể yểu điệu, sau lưng lộ ra một mảng đường cong duyên dáng.
Mái tóc dài được vấn lên, trang điểm tinh tế lại không quá mức, khoe ra hoàn toàn ngũ