Vất vả lắm mới chịu đựng đến khi cuộc họp kết thúc.
Sau khi quay trở lại phòng làm việc, Tô Thư Nghi do dự mãi, cuối cùng vẫn tranh thủ giờ nghỉ trưa đi tới cạnh bàn trong phòng làm việc của chị Trịnh.
“Chị Trịnh.” Cô lên tiếng hỏi: “Em có thể hỏi chị chuyện này không ạ?”
Chị Trịnh là phóng viên thâm niên đã hơn mười năm, trước đây làm ở tòa soạn báo, sau này cảm thấy đi phỏng vấn quá mệt nên mới đến tòa soạn của họ làm biên tập viên phỏng vấn độc quyền.
“Chuyện gì thế em?” Chị Trịnh và Tô Thư Nghi có quan hệ khá tốt, chị ấy vui vẻ hỏi.
Tô Thư Nghi cắn môi, đáp: “Em muốn hỏi chị về vụ án cậu hai nhà họ Cố bị bắt cóc mười năm trước.”
Rõ ràng chị Trịnh không ngờ Tô Thư Nghi sẽ hỏi chuyện này, ban đầu chị sửng sốt, sau đó không hiểu vì sao lại tỏ ra bối rối: “Thư Nghi, em hỏi chuyện này để làm gì?”
Thật ra Tô Thư Nghi không còn cách nào khác nên mới đến hỏi chị Trịnh.
Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, cô biết ngoại trừ đương sự nhà họ Cố, người biết vụ bắt cóc đó cũng chỉ có cảnh sát phụ trách vụ án này và phóng viên tìm hiểu chân tướng vụ án này.
Vậy nên cô đã đoán và thử vận may đến hỏi chị Trịnh, người có kinh nghiệm thâm niên nhất.
“Em…” Tô Thư Nghi bất chấp nói tiếp: “Em chỉ tò mò thôi ạ.”
“Nếu là tò mò thì em không nên hỏi.” Chị Trịnh tỏ ra nghiêm túc: “Chuyện của nhà họ Cố không phải chuyện mà dân thường chúng ta có thể hỏi đâu.”
Nói xong, chị Trịnh định tiếp tục làm việc, nhưng thái độ của chị ấy khiến Tô Thư Nghi càng tò mò hơn.
Chắc chắn chị Trịnh biết điều gì đó.
“Chị Trịnh.” Cô nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống: “Em thật sự rất cần biết chuyện này, nguyên nhân thì em không thể nói, nhưng em thật sự rất muốn biết.”
Lúc này mọi người trong tòa soạn đều đã đi ăn trưa, văn phòng chỉ còn lại chị Trịnh và Tô Thư Nghi.
Chị Trịnh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, bỗng dưng hỏi: “Thư Nghi, em muốn chị nói cho em biết cũng được thôi, nhưng em phải nói thật với chị, em hỏi chuyện này có phải là vì chồng em không?”
Tô Thư Nghi không ngờ chị Trịnh lại hỏi mình câu này, cô lập tức sững người: “Chị Trịnh, lẽ nào chị…”
“Đúng vậy, chị biết lâu rồi.” Chị Trịnh đột nhiên thở dài: “Chồng em là Cố Mặc Ngôn đúng không? Không chỉ vậy, anh ta còn là cậu hai nhà họ Cố, nhân vật chính của vụ bắt cóc năm đó.”
Lần này Tô Thư Nghi thật sự kinh ngạc.
Cô rất khiêm tốn chẳng khi nào khoe khoang bản thân, không ngờ chị Trịnh vẫn biết thân phận thật sự của chồng cô, không chỉ vậy, chị ấy còn biết quan hệ giữa Cố Mặc Ngôn và nhà họ Cố?
Mặc dù Tô Thư Nghi không nói gì, nhưng vẻ mặt của cô đã là lời thừa nhận tốt nhất.
Biểu cảm trên mặt chị Trịnh càng thêm bất đắc dĩ: “Em rất kinh ngạc không biết sao chị lại biết đúng không? Thật ra sau lần đầu tiên phỏng vấn Cố Mặc Ngôn, chị đã biết anh ta là cậu hai nhà họ Cố rồi.
Còn về chuyện của em và Cố Mặc Ngôn, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn, chị nghi ngờ nên mới hỏi thử một câu.”
Tô Thư Nghi không thể không khâm phục chị Trịnh.
Không hổ danh là đàn chị đã làm việc trong giới báo chí hơn mười năm.
Khứu giác nhạy bén thế này, cô thật sự không bằng.
Nếu chị Trịnh đã đoán được, Tô Thư Nghi cũng không định tiếp tục giấu diếm.
Dù sao quan hệ giữa cô và Cố Mặc Ngôn cũng không có gì mờ ám, chẳng qua cô không thích bị người khác bàn tán nên mới không chủ động công khai thôi.
“Đúng vậy, chị Trịnh, những gì chị đoán đều không sai.” Tô Thư Nghi nói nhỏ: “Vậy chị có thể nói cho em biết vụ bắt cóc năm đó không?”
Ban đầu Tô Thư Nghi còn lo lắng chị Trịnh sẽ từ chối, nào ngờ chị ấy lại nhìn cô chằm chằm, trả lời: “Thư Nghi, chị biết em là một cô gái tốt, tuy dạo này trong toà soạn có rất nhiều lời đồn về em, nhưng chị tin vào mắt nhìn người của mình, em không phải loại