Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 186: Ở Nhà Một Mình


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phạn Phạn lấy mấy khối chocolate trong túi Phó Cảnh Hi ra, chạm phải ánh mắt của An Cửu liền ra dấu:” Mama, con không ăn, con chỉ xem một chút.”

Năm năm qua, Phó Cảnh Hi đã tạo thành thói quen nhét mấy khối kẹo hoặc là chocolate trong túi, hơn nữa mỗi lần đều không giống nhau.

"Bây giờ nhìn xong rồi, để về chỗ cũ đi." Thái độ An Cửu hoàn toàn không lay chuyển, đứa nhỏ này, nếu có đồ ăn ngon ở trên tay mà không lén lút ăn vụng thì cô đã chẳng phải chú ý đến nó thế này.

Động tác chậm chạp, Phạn Phạn lưu luyến không rời trả về, sau đó đá đá bắp chân, đầu chôn vào hõm vai Phó Cảnh Hi, im lặng không lên tiếng, đồ ăn đã ở trước mặt, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật quá bi thương a~~~/(ㄒoㄒ)/~~

Phó Cảnh Hi lặng lẽ nói nhỏ mấy câu bên tai Phạn Phạn, khuôn mặt như đưa đám của đứa nhỏ lập tức trở thành hư không, con bé vui vẻ hôn lên mặt anh một cái:” Thích nhất anh Cảnh Hi~~~”

An Cửu đã quá quen thuộc với cảnh tượng này, ngược lại không nói thêm gì, nhưng phùng uyển đứng một bên thấy vậy, nháy mắt xệ mặt xuống, sắc mặt thật khó coi, bà hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng khôi phục lại thái độ, không nói hai lời đi vào phòng, chốc lát sau kéo Phó Hoa Sênh ra.

"An Cửu a, để Sanh Sanh tiễn các con đi!”

Phó Hoa Sênh lảo đảo bị bắt ra ngoài, thật vất vả mới đứng vững thân thể, ngay sau đó liền bị Phùng Uyển bấm một cái, vì vậy không ngừng mở miệng nói: "Ha ha, khong cần làm phiền cháu trai! Tôi đi cho, tôi đi cho!”

Nhìn vẻ mặt khẩn trương không dứt của Phùng Uyển và Phó Hoa Sênh, Phó Cảnh Hi ôm Phạn Phạn, khoé miệng hơi giật giật, sau đó vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía An Cửu.

An Cửu hạ mí mắt, vuốt ve cái trán, tình hình này làm cô cực kì mệt mỏi, phiền muộn, mọi thứ như nghẹn ở cổ họng.

Hiểu càng nhiều, trong lòng càng rõ ràng, loại cảm giác lại càng mãnh liệt.

Rốt cuộc, ở trong mắt người nhà họ Phó, mình và đứa bé là cái gì?

"Phạn Phạn." An Cửu vươn tay về phía con gái.

Nhiều ngày không thấy, đứa nhỏ có vẻ không bỏ được, do dự một lúc lâu, mới nghiêng người hướng về phía vòng ôm của mẹ.

Trong nháy mắt, sắc mặt phùng uyển như trời sáng sau cơn mưa, Phó Hoa
Sênh thở phào nhẹ nhõm một cái, đang chuẩn bị tiếp người thì đột nhiên An Cửu nói một câu:” Mọi người bận rộn như vậy, không cần tiễn, cũng chẳng xa là bao, Phạn Phạn, Đoàn Đoàn, chào mọi người đi!”

Vẻ mặt tự nhiên, nhu hoà, giọng nói khách khí, không có tính công kích mà lại tràn ngập sự kiên định, cảm nhận được sự xa cách và bài xích của cô, trong thời gian ngắn, ba người cũng không giằng co nữa, yên lặng nhìn An Cửu bước đi, một tay ôm Phạn Phạn, một tay dắt Đoàn Đoàn, dần dần di xa. DI$enDan Lê Qu*yDo*n

Phó Hoa Sênh ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, tiến tới bên tai Phùng Uyển, nhỏ giọng nói: "Đã bảo mẹ đừng như vậy, trước mặt An Cửu mà mẹ phòng Cảnh Hi như phòng sói, thì coi cô ấy là cái gì chứ?”

"Mẹ......" Phùng Uyển mất ngôn ngữ, nhìn Phó Cảnh Hi đang phất tay cùng bọn trẻ, giọng căm giận:” Không phải mẹ chỉ đang bị buộc phải làm thế thôi sao! Chẳng lẽ cái gì cũng không làm?”

Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng khi tận mắt chứng kiến Phó Cảnh Hi và bọn nhỏ thân thiết như vậy, bà vẫn vô cùng kinh hãi!

"Mẹ quên anh Hai đã nói gì sao?” Phó Hoa Sênh thở dài

--- -------

Rốt cuộc cũng trở lại nhà trọ, An Cửu thiếu chút nữa mệt lả.

Không yên tâm cầm nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho Đoàn Đoàn, xác định con đã hạ sốt mới quay ra dặn Phạn Phạn không được ăn đồ ăn vặt lung tung, làm xong tất cả, chẳng thèm cởi quần áo giầy dép, cô nhào lên trên giường.

Đoàn Đoàn nằm ở mép giường, giống mô giống dạng dịch chăn cho mẹ:” Mama, mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi! Con sẽ dẫn Phạn Phạn đi chuẩn bị bài tập.” 

Phạn Phạn cũng học theo, cởi giầy giúp An Cửu:” Mama~~~Phạn Phạn cũng sẽ nghe lời ~"

"Ngoan......" sự săn sóc của các bảo bối làm An Cửu an tâm vô cùng, mí mắt ngày càng nặng, xung quanh như thuỷ triều rút nước, An Cửu nhanh chóng đi vào giấc ngủ sâu.

Màn đêm buông 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện