*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: quynhle2207
Phó Thần Thương đều thoa thuốc hết ở mỗi vết thương trên người cô, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ màu trắng, lúc mở ra mới biết bên trong là thuốc thoa màu xanh nhạt có mùi bạc hà.
“Nằm xuống.”
An Cửu không nhịn được, ngã ngửa xuống: “Anh lại muốn làm gì? Không phải đều lau sạch rồi sao! Vậy......”
Mặt Phó Thần Thương nghiêm túc vén quần ngủ của cô lên: “Còn có một chỗ chưa thoa thuốc. Không phải em vẫn kêu là bị đau à?”
Trên mặt An Cửu nóng lên, chợt ngồi thẳng người: “Thì ra là anh không có điếc, vẫn nghe được em kêu đau à? Khốn kiếp! Tốt bụng quá hả.”
“Anh coi có bị nặng không.”
An Cửu không bị cái bộ dạng nghiêm túc chính trực kia của anh lừa gạt một chút nào: “Chồn chúc tết gà, làm bộ làm tịch!”
Anh không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì phía dưới đau rát lại bị càng có cảm giác mãnh liệt khi bị vật lạ xâm nhập.
Phó Thần Thương còn mang vẻ mặt là một người hiền lành: “Anh đảm bảo chỉ thoa thuốc, không làm gì hết.”
Một chữ An Cửu cũng không tin: “Em không muốn! Anh mau trở về, mai mốt không được chạy tới đây lúc nửa đêm nữa.”
“Đừng tùy hứng, nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện đó.” Phó Thần Thương nói.
An Cửu bị dọa đến nỗi sắc mặt cứng đờ: “Không! Có chết em cũng không đi bệnh viện đâu!”
Đi bệnh viện hả? Đáng chết, còn thấy cô mất thể diện chưa đủ sao?
“Cho nên anh cần kiểm tra một chút, nếu không có nghiêm trọng như em nói, thì thoa chút thuốc cũng không sao, nếu như.....”
“Nếu như nghiêm trọng em cũng không đi! Phó Thần Thương, anh khốn kiếp!”
“Được rồi, được rồi, đều là lỗi của anh.....” Phó Thần Thương vừa trấn an vừa kiểm tra.
An Cửu ngoan ngoãn nằm im phối hợp không dám lộn xộn, khẩn trương không dứt hỏi, “Sao rồi?”
Phó Thần Thương cau mày, mặc dù trong lòng cũng biết mình mất khống chế, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ làm cô bị thương như vậy, chỉ là dù sao anh cũng không thể nào kìm nén nổi, vì thế bị sưng
đỏ cũng có lý do chính đáng, đầu ngón tay vừa thoáng chạm vào đã run rẩy.
“Cũng may, chỉ sưng một chút thôi.” Phó Thần Thương trả lời.
An Cửu chỉ cảm thấy cảm giác lành lạnh từ từ được thay thế bởi cảm giác nóng rực hơi xót, ngón tay của anh gạt đi cạnh bên ngoài, hướng về bên trong bắt đầu khuấy động, mặc dù biết anh đang thoa thuốc, nhưng vẫn nhạy cảm khẩn trương khép chân lại: “Xong chưa?”
Phó Thần Thương đưa tay khác để tách hai đùi cô ra: “Sắp xong rồi, thả lỏng một chút, đừng kẹp tay anh lại.”
Tình cảnh lúc này thật sự quá lúng túng, hơn nữa ngay lúc này đèn vẫn còn sáng, An Cửu không có chuyện gì đâm ra nói nhảm: “Này, chuyện này...... Phó Hoa Sênh cũng rất thảm, anh đã làm gì để đám người kia nhằm vào anh ta vậy?”
Phó Thần Thương ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Em nói thử xem?”
An Cửu lặng yên, hình như tìm đề tài này không tốt lắm nha.
Phó Thần Thương có chút không vui liếc cô một cái: “Thì ra là em cũng biết, vậy em còn để anh chứa chấp nó là sao? Vốn là có Phạn Phạn và Đoàn Đoàn làm chúng ta có rất ít thời gian ở riêng với nhau.”
Nhắc tào tháo, là tào tháo đến, đang nói thì ở bên cạnh đã truyền đến tiếng nỉ non của Đoàn Đoàn: “Tê tê......”
An Cửu giật mình một cái, bò dậy, động tác dồn dập dẫn tới ở phía dưới Phó Thần Thương còn chưa kịp rút lui ngón tay ra, đã đột nhiên đi sâu vào tận cùng bên trong, thân thể cô khẽ run, ‘ừm’ một tiếng, chân đạp lên bả vai của Phó Thần