Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 96: Khiêu khích


trước sau

Edit: Nhạn

Ông cụ nói lên cái vấn đề này thêm một lần nữa, còn hỏi trực tiếp lại lộ liễu như vậy, hiển nhiên là muốn thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây nói cho rõ ràng rồi.

Trái tim tất cả mọi người đều nhảy lên tới cổ họng, sắc mặt của Phó Thần Thương đã chìm xuống không thấy đáy.

Phùng Uyển không nén được tức giận: “Thà phá mười ngôi miếu, cũng không thể phá một cuộc hôn nhân. Cuộc sống của vợ chồng son bọn họ làm sao mà không có một chút va chạm, lqđ hà cớ gì ông phải làm vậy!”

Cô còn tưởng rằng chuyện này có thể cứ như vậy bỏ qua, không nghĩ tới bây giờ ông cụ làm việc càng ngày càng không có trong dự liệu, căn bản là không có thương lượng với cô.

Lúc này Phó Chính Huân lại không phản bác lời nói của Phùng Uyển, chẳng lẽ ông lại không hi vọng vợ chồng son bọn họ ân ân ái ái sao?

Phó Chính Huân thở dài: “Chuyện lần này là do thằng hai gây ra, trách nhiệm ở nhà họ Phó chúng ta, nếu con đã gả tới đây, chính là người nhà họ Phó, nếu như con có điều gì không vừa ý, ddlqđ có thể nói với ba, ba sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của con.”

Giờ phút này lời nói của ông cụ tương đương với bảy viên Long Châu.

An Cửu không lên tiếng, chỉ là nhìn Phó Thần Thương.

Đối với ánh mắt thăm dò của cô, Phó Thần Thương rất không vui: “Ly hôn không phải là ý tứ của tôi.”

An Cửu khẽ cúi đầu, đối mặt với người một nhà hoặc lo lắng hoặc lo âu hoặc bàng quan, thậm chí là mong đợi tha thiết mà nhìn chăm chú, giống như vết thương của mình bị mở ra ở trước mặt mọi người.

Gượng ép nở nụ cười tươi tắn: “Ba, cám ơn ý tốt của ba. Nhưng mà….đây là vấn đề riêng, cho dù là ở trước mặt những người trong nhà, cũng không nên mổ xẻ ra mà nói như vậy?”

Từ đầu tới cuối hoàn toàn không có một người nào suy xét đếm cảm nhận của cô.

Phó Chính Huân như bừng tỉnh hiểu ra, hắn chỉ một lòng cố gắng đền bù sai lầm của mình, vừa muốn chận miệng của tất cả mọi người, cho nên mới lựa chọn thời điểm này để hỏi, nhưng hết lần này đến lần khác cũng chưa từng suy xét đến lập trường của An Cửu, mâu thuẫn của vợ chồng hai người bọn họ bị mọi người mở ra soi mói như thế xấu hổ biết bao.

Phó Chính Huân trầm ngâm: “Nhóc con, là ba suy nghĩ không chu đáo. Chuyện này chúng ta nói sau.”

“Dạ.” An Cửu gật đầu một cái, hốc mắt ửng hồng, tất cả mọi người đều cho là cô sẽ khóc, nhưng cô khéo léo đáp lại bằng nụ cười.

Trong lòng Phó Thần Thương căng thẳng, nắm lấy tay cô.

Ngược lại An Cửu cười trấn an anh, bày tỏ bản thân mình không sao cả.

Mà Phó Thần Thương lại không cảm thấy dễ chịu, nhìn nụ cười sáng rỡ của cô, anh cảm thấy trái tim mình bị dồn ép tới mức không có cách nào để hô hấp.

Nhìn hai người động viên lẫn nhau, Phó Chính Huân lại mờ mịt, theo phán đoán của ông, lấy tính cách của con nhóc này, lqd lần này đả kích lớn như vậy, cô tuyệt đối sẽ yêu cầu ly hôn, tại sao lại không có nháo lên?

-----

Sau khi trở lại A thị, Phó Chính Huân cho cô suy nghĩ mấy ngày nữa, sau đó phải đi tìm ông.

Phó Thần Thương cùng An Cửu trên đường về nhà, đi ngang qua một quán canh hầm đã có từ lâu đời.

An Cửu bị mùi thơm hấp dẫn, không khỏi dừng chân.

“Tôi đi mua.” Phó Thần Thương nói.

An Cửu liếc nhìn dòng người đông nghẹt: “Hay là thôi đi, đông người như vậy.”

“Không sao.”

Vì vậy Phó Thần Thương tự mình đi xếp hàng, để cô ngồi bên ngoài quán, sợ cô bị lạnh mà khoác thêm áo của mình.

Cùng lúc đó, trong một cửa hàng Gucci độc quyền cách một con đường đối diện.

“Bộ này như thế nào?”

“Vóc người Phó Thần Thương của cậu đẹp như vậy nên đương nhiên mặc cái gì lên người cũng dễ nhìn! Nhưng mà, người ta là đại ân nhân của cậu vậy mà cậu chỉ mua quần áo cho anh ta thôi à? Tớ thấy, chắc chắn là anh ta không muốn cái này! Thế nào? Có phải đêm hôm đó Phó Thần Thương đặc biệt dũng mãnh phi thường?”

Sắc mặt Tô Hội Lê mất tự nhiên nhưng rất nhanh đổi lại ngọt ngào cùng xấu hổ: “Nói bậy nữa, tớ đánh nát miệng cậu!”

“Trời! Nhanh như vậy đã vong ân phụ nghĩa quăng đại ân nhân là tớ đây ra sau ót rồi à?” Lâm Huyên trêu chọc.

“Đương nhiên sẽ không quên cậu, nếu như không phải nhờ cậu giúp tớ tìm anh ấy, hiện tại sợ rằng tớ…” Tô Hội Lê không dám tưởng tượng nữa.

Lâm Huyên phất tay một cái: “Không nói chuyện không vui nữa, cậu chắc chắn lần này người phụ nữ kia sẽ ồn ào đòi ly hôn với Phó Thần Thương sao? Dù sao đây chính là Phó Thần Thương! Ai mà bỏ được!”

Nhắc tới cái này, tâm tình của Tô Hội Lê không tệ: “Phó Thần Thương vì cứu tớ mà đẩy cô ta vào hiểm cảnh, llêquyýđôn huống chi….Khi đó, tớ chắc chắn cô ta nghe thấy giọng tớ, cũng biết hai chúng tớ ở chung một chỗ. Một người phụ nữ, không thể nào ở dưới tình huống đó mà không tuyệt vọng!”

Lâm Huyên đang muốn nói chuyện, lại đột nhiên đẩy tay Tô Hội Lê một cái: “Cậu nhìn xem người bên kia đường có phải là bà xã của Phó Thần Thương?”

“Người nào?” Tô Lê Hội ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Lâm Huyên chỉ.

“Là cái người ngồi trên ghế đằng kia!”

Tô Hội Lê liếc mắt một cái lập tức nhận ra: “Là cô ta.”

“Đi tới chào hỏi!” Lâm Huyên hưng phấn nói.

“Không cần!”

“Tại sao lại không cần! Vừa đúng lúc có thể đi thăm dò thuận tiện thêm dầu vào lửa! Chúng ta đi quan tâm an ủi cái người phụ nữ kia cho tốt, không phải lúc cậu bị thương cô ta cũng tới an ủi cậu đó sao?”

Lâm Huyên nói xong kéo cánh tay Tô Hội Lê trực tiếp xuyên qua đám người đi
đến đường đối diện ——

“Chào ——“

Lúc này Phó Thần Thương đang xếp hàng bên trong tiệm, An Cửu nhàm chán đi lại xung quanh tiệm. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện hai người phụ nữ rất quen đang chào hỏi cô, đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó giữa hai lông mày hiện ra vẻ đã sáng tỏ, mở miệng nói: “Là cô.”

Mặc dù Lâm Huyên chỉ nói một chữ, cô vẫn nhận ra giọng nói của cô ta.

Đêm hôm đó, là người phụ nữ này rất phấn khích nói với cô: “Tôi cho cô biết, trước mặt Hội Lê, cô cái gì cũng không bằng! Nếu như cô dám cúp cuộc điện thoại này, Hội Lê gặp chuyện không may, cô nhất định sẽ hối hận.”

Từng chữ cô đều nhớ rất rõ ràng.

“Vị này là Lâm Huyên, là bạn tốt nhất của tôi, nếu như ngày đó trong điện thoại dưới tình thế cấp bách có nói điều gì xúc phạm, tôi thay cô ấy nhận lỗi với cô.”

Tô Hội Lê nói xong lại lo lắng không thôi nhìn xuống tay mình, bộ mặt xin lỗi, áy náy như muốn khóc lên: “Thật sự là rất xin lỗi, nếu lúc ấy Evan không phải vì đi cứu tôi, cũng sẽ không làm cô bị tổn thương!”

Lâm Huyên lập tức đứng ra cãi lại: “Tại sao có thể trách cậu được, lại không biết tại sao lại khéo như vậy, l.q.đ lúc ấy cậu bị những tên khốn khiếp kia bắt uống thuốc kích thích tình dục lại bị bắt quay đoạn phim ghê tởm kia, may mắn Phó Thần Thường tới đó kịp! Với lại, không phải cậu đã cứu anh ấy!”

Kịp thời cái gì? Kịp thời thay thế nam chính đóng A – V sao?

Hai người phụ nữ, một mặt trắng một mặt đỏ, một là đang nhắc nhở cô rằng Phó Thần Thương bỏ lại cô đi cứu Tô Hội Lê, một là đang ám hiệu với cô rằng đêm đó Phó Thần Thương và Tô Hội Lê đã xảy ra chuyện kia.

“Phó phu nhân, sắc mặt của cô hình như rất khó chịu, tại sao Phó Thần Thương lại để cho cô một mình bị thương ở bên ngoài?” Biểu hiện của Lâm Huyên rất thành khẩn quan tâm, thử dò xét.

Dáng vẻ An Cửu không nói một lời đập vào mắt các cô xem ra thật cô đơn tội nghiệp.

Lúc này, Phó Thần Thương đã xếp hàng mua canh đi ra ngoài, nhìn về phía ghế dài, áo khoác vẫn còn trên đó nhưng lại không có ai, trái tim bỗng nhiên hoảng hốt, đôi mắt sắc bén như chim ưng lập tức liếc nhìn chung quanh, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi tầm mắt nhìn thấy hai người Tô Hội Lê và Lâm Huyên, hô hấp căng thẳng, một giây tiếp theo, sải bước đi tới.

Lâm Huyên đứng đối diện với An Cửu, thấy Phó Thần Thương đang bước tới từ sau lưng An Cửu, nhất thời chột dạ: “Phó Thần Thương….”

Nhưng mà rất nhanh Lâm Huyên cũng khôi phục lại tinh thần, vui vẻ thoải mái nói: “Thì ra anh cũng ở đây, l^q"đ vừa rồi chúng tôi còn nói tại sao Phó phu nhân lại một mình ở đây, có muốn chúng tôi thuận đường đưa cô ấy về hay không đấy.”

An Cửu quay đầu lại, lập tức đối mặt với đôi con ngươi giận dữ của Phó Thần Thương.

Phó Thần Thương không để ý đến Lâm Huyên, trực tiếp khiển trách An Cửu: “Không phải nói em đứng tại chỗ chờ tôi, không nên chạy lung tung hay sao?”

“Vừa rồi thấy có con cún con….thật là đáng yêu cho nên tôi….”

“Còn tưởng là mình là đứa bé sao?”

“Anh mua canh gì vậy?” An Cửu le lưỡi một cái nói sang chuyện khác.

“Canh bồ câu nấu với táo đỏ cùng tam thất.”

“Tại sao không phải là canh xương?” An Cửu có chút thất vọng, cô nhìn chính là nhìn canh xương mà.

“Mới gãy xương không thể ăn đồ quá bổ, đây là thưởng thức thôi.”

“A…”

Tô Hội Lê vẫn bị xem nhẹ từ nãy giờ, sắc mặt bình tĩnh càng ngày càng không duy trì nổi, túi hàng trong tay càng ngày nắm càng chặt.

Nhưng lại lo lắng Phó Thần Thương nghĩ quần áo trong túi là mua cho Sở Mạch, vì vậy thuận thế đưa ra, đồng thời cũng đánh vỡ lúng túng.

“Evan, vừa đúng lúc gặp anh, có chọn cho anh bộ quần áo, cám ơn ngày đó anh giúp em.”

“Không cần cảm ơn.” Phó Thần Thương nhận lấy.

Tô Hội Lê vừa muốn buông lỏng, lại nhìn thấy anh đưa quần áo cho An Cửu.

“Cầm. Tôi đi lấy áo, đồ mất cũng không biết hay sao?”

Lúc này An Cửu mới nhớ tới quên cầm áo khoác của anh theo.

Phó Thần Thương vừa mới đi xa Lâm Huyên lập tức không nhịn được âm dương quái khí giễu cợt nói: “Tôi nói, lqđ đàn ông làm việc trái với lương tâm thì lúc nào cũng đối xử tốt với vợ mình, thật là không sai.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện