Nghe có người hô hoán, hai chàng trai đi qua liền nhảy xuống cứu anh chàng thanh niên nghĩ quẩn kia. Nhưng chưa kịp nhảy thì Tiêu Phong đã bước lên rồi.
"Xin lỗi mọi người, nhưng tôi không có ý định tự tử." Tiêu Phong vội thanh minh rồi nhanh chóng lao ra xe phóng đi.
Anh phải cởi chiếc khẩu trang này ra nhưng không thể để lộ mặt được. Nếu không nằm mơ anh mới lên chiếc xe này lại một lần nữa. Tiêu Phong lấy chai xịt khuẩn xịt xung quanh xe, đặc biệt là Diệp Băng Hy rồi lấy một lúc ba chiếc khẩu trang để đeo vào.
Chiếc xe lao trên đường với vận tốc ánh sáng, cuối cùng sau 15 phút cũng có thể về đến khu căn hộ.
Tiêu Phong mở cửa xe lập tức chạy thẳng vào thang máy. Lên đến phòng, anh lấy quần áo vào ngay phòng tắm, tẩy rửa thật kĩ.
Người ta thường nói chỉ cần cho con trai ba phút đồng hồ, anh ta có thể vừa cởi quần áo, vừa tắm, vừa gội đầu và mặc lại quần áo. Nhưng Tiêu Phong là trường hợp ngoại lệ.
Hai tiếng đồng hồ là thời gian tắm của anh ta.
Tắm rửa sạch sẽ xong Tiêu Phong mới nhớ tới Diệp Băng Hy. Anh vẫn để cô nhóc này dưới xe.
Sợ cô uống rượu xong lại chịu lạnh sẽ bị cảm, anh liền đi xuống gọi bảo vệ khiêng cô lên nhà.
Xuống tới nơi, mở cửa xe ra anh không khỏi bàng hoàng. Không hiểu sức lực ở đâu ra mà cô có thể tháo rời được chiếc vô lăng của con xe Mercedes của anh. Hai người bảo vệ đứng bên cạnh cũng bất ngờ không kém, nhưng nhìn bộ dạng của cô họ không khỏi buồn cười. Nếu không phải đã được huấn luyện thì chắc họ đã nằm ra đây ôm bụng cười rồi.
Rất nhanh, hai người bảo vệ đã khiêng Diệp Băng Hy lên đến phòng. Tiêu Phong cũng chẳng còn đủ can đảm để tắm cho cô nữa, đành kéo chăn đắp cho cô rồi đi về nhà.
.............
Sáng hôm sau, Diệp Băng Hy thức dậy, thấy đầu đau nhức không