......................
Có lẽ lực đánh của Diệp Băng Hy quá mạnh nên đến tận chiều tối "tên trộm" mới tỉnh dậy. Thấy tay chân bị trói anh ta giãy giụa không ngừng, miệng bị dán chặt vẫn cố "ú ớ", làm cô đang ngủ cũng phải tỉnh dậy. Bước ra ngoài với khuôn mặt đằng đằng sát khí,mái tóc bù xù, bơ phờ trông như một cô nhóc lười chính hiệu.
"Ồn ào gì vậy? Có cho người ta ngủ không? Chờ lát nữa tôi ngủ đủ rồi sẽ đưa anh về cho cảnh sát chăm sóc." - Vừa nói Diệp Băng Hy vừa lấy nước uống.
"Ứ.....ứ...."
"Anh muốn nói gì thì nói đi, chứ "ứ ứ" ai hiểu cái gì, không lẽ anh bị câm? Haha...Thật là đáng thương!" Lúc này, cô mới nhớ ra miệng anh ta còn bị dán băng dính, sao mà nói được. Ây ya, quê chết đi được, đúng là tự vả vào mặt mình, thật muốn tìm chỗ nào đó trốn đi cho rồi.
"Xoẹt"
Diệp Băng Hy xé băng dính trên miệng anh ta.
"Cô là ai?"
"Mau thả tôi ra!"
"Sao cô lại có mặt trong nhà tôi,còn dám làm thế này với tôi?"
.......
Người đàn ông hỏi liên tục như thể hận không thể hỏi hết luôn một lần vậy.
" Trộm ngày nay da mặt cũng dày thật, lá gan cũng lớn thật, bị bắt quả tang mà vẫn dám to tiếng như vậy! Đây là nhà anh? Anh bị ảo tưởng sức mạnh à? Đây là nhà tôi. Thật đúng là mặt dày vô liêm sỉ."
"Cô dám nói tôi mặt dày vô liêm sỉ. Dám tự tiện xông vào nhà tôi, còn dám làm tôi bị thương. Tôi sẽ cho cô thấy hậu quả. Còn không mau cởi trói cho tôi!"
"Anh lấy gì chứng minh đây là nhà anh? Đây rõ ràng là nhà tôi, tôi có giấy tờ xác thực hẳn hoi. Thôi anh đừng có mà bốc phét, đừng có mồm điêu đi."
"Được. Vậy cô đem giấy tờ ra đây!"
"Tại sao tôi phải đem, anh có tư cách gì mà yêu cầu tôi?"
"Cô không dám?"
"Có gì mà không dám. Anh ở yên đấy cho tôi".
Diệp Băng Hy lại chỗ vali lấy giấy tờ nhà ra đưa cho anh ta xem.
"Mắt cô có vấn đề à? Căn hộ của cô là 112 còn đây là phòng 121, phòng của tôi, cô còn dám đánh trói tôi."
Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng lên vì tức giận làm Diệp Băng Hy lạnh cả người.
"Dựa vào đâu mà anh nói đây là phòng của anh? Biết đâu anh chính là tên trộm lẻn vào nhà này thì sao?"- Diệp Băng Hy cố tỏ ra cứng rắn hỏi anh ta.
"Đây cũng đâu phải nhà cô, cô có tư cách gì hỏi tôi?"
"Tôi...Tôi là hàng xóm của chủ nhà. Đúng vậy, tôi không thể để hàng xóm của tôi bị trộm được. Hơn nữa, tôi là một công dân gương mẫu, đương