Lúc nãy, trước mặt Tiêu Phong cô mạnh miệng vậy thôi chứ thực ra trong lòng cô đang vô cùng lo lắng, rối bời.
"Bây giờ mình kiếm đâu ra tiền nhỉ? Năm trăm triệu cũng không phải số tiền nhỏ. Haizz, đau đầu chết mất."
"A!". Một tia suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Diệp Băng Hy.
"Không phải mọi người luôn nói rằng: Gi gỉ gì gi cái gì google cũng biết sao? Mình sẽ lên hỏi chị Google xem sao."
Nói là làm luôn, cô mở mây tính ra, bàn tay thon dài gõ trên bàn phím nhanh như gió: Làm sao để có tiền trong thời gian ngắn nhất. Chỉ 3 giây sau, hàng loạt các kết quả đã hiện ra.
"Nếu cảm thấy cuộc sống bế tắc hãy bốc cho mình một bát họ."
"Ra đường mà ăn cướp"
"Có 50 tỉ gửi ngân hàng, sau một tháng bạn sẽ có 500 triệu."
"Kinh doanh bằng vốn tự có."
"...."
"Sao toàn mấy kết quả tào lao vậy? Haizz." Diệp Băng Hy ngã gục xuống giường. Cô trước giờ đi làm cũng chưa từng kiếm được số tiền lớn như vậy. Trước đây, lúc còn đi học, thỉnh thoảng cô vẫn đi làm gia sư, làm phiên dịch để kiếm thêm tiền nhưng số tiền đó cũng chẳng thấm vào đâu so với 500 triệu cả.
"Hay là mình bán chiếc xe kia đi nhỉ? Dù sao cũng chỉ là để đi lại, bán đi rồi mua một chiếc rẻ hơn cũng được mà. Vừa trả được nợ, vừa vẫn có xe đi mà lại còn có thêm tiền tiêu xài. Diệp Băng Hy, mày đúng là rất thông minh!". Diệp Băng Hy lại bắt đầu tự luyến rồi.
Vấn đề coi như đã giải quyết xong nhưng còn vấn đề nan giải hơn là tối nay cô chưa được cái gì bỏ bụng hết. Bụng cô đang sôi cồn cào lên rồi. Còn đang loay hoay tìm điện thoại để đặt đồ ăn thì Diệp Băng Hy đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức từ đâu bay đến. Đôi chân không tự