Tiêu Phong đưa Diệp Băng Hy về thẳng căn hộ. Lúc này, Diệp Băng Hy mới tỉnh.
"Ơ, sao chúng ta về nhà được rồi?" Diệp Băng Hy cất tiếng hỏi, tay gãi gãi đầu.
"Em tỉnh rồi à? Anh quên mất là trên xe còn có nút khẩn cấp nên lúc nãy mới gọi cho cứu hộ." Tiêu Phong lươn lẹo.
Diệp Băng Hy quá mệt nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cứ thế tin lời Tiêu Phong không một chút nghi ngờ.
Đến nơi, Tiêu Phong dừng xe. Anh tháo dây an toàn, bước xuống xe, mở cửa cho cô. Anh cúi người chỉnh sửa lại mái tóc rối bời, lộn xộn của Diệp Băng Hy rồi ôm thẳng cô lên căn hộ. Diệp Băng Hy ngỡ ngàng, một tia ấm áp bao phủ trong tâm trí cô. Cô nhìn anh không chớp mắt rồi tựa đầu vào cơ ngực rắn chắc của anh.
Nhìn mặt anh ở khoảng cách gần thật đẹp trai, từng đường nét trên khuôn mặt đều đạt tới độ hoàn hảo, hẳn là tạo hoá phải rất ưng ý, hài lòng về tác phẩm tuyệt mĩ này của mình.
Tiêu Phong cứ thế ôm Diệp Băng Hy lên trong ánh nhìn của mọi người. Ai cũng phải trầm trồ: chỉ số nhan sắc của hai người này quá cao, đi với nhau quả thật vô cùng chói mắt.
Lên đến nơi, dừng trước cửa phòng cô, anh khẽ hỏi;
"Mật khẩu nhà em là gì?"
"Sinh nhật anh."
"Hả? Thật sao?" Tiêu Phong ngạc nhiên hỏi lại.
"Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Là vì mật khẩu của em với của anh giống nhau nên em mới vào được nhà anh. Thực ra em đặt password là ngày sinh của em, sau này em tìm hiểu mới biết đó cũng là ngày sinh của anh."
Tiêu Phong mỉm cười:
"Vậy không phải chúng ta gặp nhau là do định mệnh sắp đặt sao?"
Nói rồi, anh nhanh chóng nhập mật khẩu rồi ôm cô vào nhà, đem cô đặt trên giường, lấy chăn đắp cho cô sau đó đi xuống bếp hâm cho cô một ly