Tầm giữa cuối tháng Sáu, Lộ Dương mới trở lại Danh Thành.
Trong lúc chạy hoạt động ở thành phố Tô, Tề Trừng có thấy trong mấy bức ảnh lớn về hiện trường sự kiện, hình như còn có bóng dáng của Lưu Tư Niên nữa, trông hắn cực kỳ nhiệt tình...!Chủ yếu là vì muốn hóng chuyện nên cậu đã vào nhóm chat hỏi một tí.
Ông chủ Cam: Anh Lưu đến đó làm gì thế? Có phải đặc biệt đến để xem em chạy hoạt động không Tiểu Lộ?
Em gái Bé Quýt của ông chủ: Ông chủ cũng biết anh Lưu hả? Người ta đẹp trai dịu dàng gần chết luôn á.
Kể từ lần nhận tiền lì xì uống trà sữa lần trước, cô gái Bé Quýt kia đã đổi thành cái tên này, nói là ké hơi ông chủ, nâng fame của mình lên.
Mọi người đều biết cô đùa giỡn nên chẳng ai so đo gì.
Ông chủ Cam: Anh ấy là hàng xóm của nhà bọn tui á, biết vẽ tranh, biết nấu cơm, lại còn tốt tính nữa.
Châu Châu: Mẹ ơi, còn biết nấu cơm nữa hả? Có tí hint rồi nhe.
Ông chủ cam: ? Hint gì cơ?
TT: Đúng là ngửi thấy mùi thiệt.
(nobody knows)
Em gái Bé Quýt của ông chủ: Hê hê hê cẩn thận Tiểu Lộ ám sát bà đó.
Sau đó, chủ đề dần rẽ sang hướng khác.
Tề Trừng hỏi khi nào Lộ Dương trở về, để mình đi đón.
Lộ Dương: Không cần, em với Lão Khách tự lái xe về.
Ông chủ Cam: Để anh đi đi! Anh làm mắm ở nhà hưởng điều hoà hơn nửa tháng, bây giờ cả người đang muốn đi ra ngoài lắm đây, lái xe cũng được.
Lộ Dương:...!Ok, bọn em còn có hành lí đấy
Ông chủ Cam: Anh biết rồi, anh sẽ lái một chiếc nào lớn chút.
Mọi người đều biết ông chủ rất giàu, bây giờ nghe thấy ông chủ đổi xe cũng không cảm thấy gì cả, thầm nghĩ chắc là cậu ấm nhà giàu nào đấy.
Lúc trước bọn họ quay chụp ở tứ hợp viện, rồi còn mượn phòng trưng bày, xuống tay in bưu thiếp tặng miễn phí, còn cả studio trong khu biệt thự cũng là của ông chủ nữa.
Rồi vào lễ tết này nọ, hoặc thời tiết nóng quá thì cậu cũng thường hay phát lì xì.
Tóm lại chính là chẳng có gì ngoài tiền, nhưng mà giá trị con người cụ thể của ông chủ ra sao thì mọi người đều không biết.
Trong số họ có vài người tò mò, từng hỏi thăm với Lộ Dương, nhưng miệng Lộ Dương lại kín như hến, không muốn nói là lập tức lạnh mặt, chẳng nể mặt ai cả.
(Truyện chỉ được cập nhật ở W.AT.T.PAD cmj_jinju!!! Không đọc ở nơi nào khác, pls!)
Bởi vì ngốc bạch ngọt đến đón nên Lộ Dương đã đổi chuyến bay từ ban đêm thành buổi sáng ngày hôm sau, quyết định ở lại thành phố Tô thêm một tối nữa.
Ngày hôm sau, Tề Trừng lái chiếc SUV trong nhà đến sân bay.
Đây là xe của ông xã, trước đó nội thất trong xe đã được sửa sang lại để có thể chứa xe lăn, từ trên xuống dưới đều được sửa chữa.
Kể từ khi chân ông xã tốt lên đến nay, chiếc xe này cũng không bị đổi sang cái khác mà đã được tu sửa trở lại hình dạng vốn có.
Tề Trừng biết trong nhà mình có tiền, nhưng mà thật sự không giống với những gì mà trên mạng đồn thổi bối cảnh xa xỉ này nọ đâu! Cho dù trước kia được chia cổ tức của tập đoàn Tưởng Thị thì cậu cũng không cảm thấy giàu có gì cả.
Không phải là cậu khoe khoang hay gì, chủ yếu là vì gia đình cậu đã quen với sinh hoạt giản dị trong nhà rồi, ăn uống gì cũng là đồ ăn gia đình cả, đồ chú Quyền làm rất ngon.
Trái cây thì lúc nào cũng có, muốn ăn gì là có nấy.
Tuy quần áo cũng có vài món là đồ của thương hiệu lớn, nhưng mà phần lớn là cái nào đẹp mới mua thôi.
Hơn nữa Tề Trừng đã tới nhà của Husky rồi, thật sự nó giống như cả một toà trang viên lớn vậy, còn có tứ hợp viện có quản gia rồi đầu bếp riêng của Triệu Trác nữa chứ, nếu so ra như vậy thì nhà bọn họ thật sự bình dân lắm.
Vừa không lãng phí đồ ăn, vừa sửa lại xe cũ của ông xã để dùng tiếp nữa.
Trước đây cậu hay tự đùa giỡn bảo mình là anh chủ nhiều tiền, thấy trên mạng bắt đầu thổi phồng lung tung là cậu lập tức lên tiếng đính chính lại: Hồi trước tui chỉ nói đùa thôi, cũng không phải giàu xụ như vậy đâu, chỉ có chút tiền nhỏ thôi à.
Đương nhiên những lời này cũng bị chụp ảnh màn hình lại, lần nào anti cũng lôi ra vả mặt, bảo là studio của bọn họ khoác lác, nói Lộ Dương khoe khoang hình tượng của mình là cậu ấm nhà giàu này nọ.
Từ đó đền nay, Tiểu Lộ đều chưa từng nói đi theo hình tượng gì cả.
Thế mà sau đó còn quay sang chế giễu cậu.
Tề Trừng không thèm để ý những chuyện này, cậu cũng có sống qua ngày với cư dân mạng đâu mà.
Xe đi đến bãi đỗ xe sân bay, đợi một hồi thì mới thấy Lộ Dương, Lão Khách, TT và trợ lý đi xuống.
Riêng Châu Châu thì đã trực tiếp bay về Ma Đô.
Đón được người rồi, đồ đạc cũng cất xong xuôi.
Lộ Dương ôm ba lô ngồi ở ghế phụ.
"Hình như em đã rám nắng một chút nhỉ?" Tề Trừng hỏi.
TT ở phía sau nói: "Ban đầu Tiểu Lộ không bôi kem chống nắng á, sau đó đi phơi nắng cả một ngày, về nhà thì da bong tróc hết luôn." Cô còn nói: "Ông chủ, hình như cậu trắng hơn đó."
Tề Trừng cười hì hì, rất đắc ý: "Em nghỉ hè ở nhà, gần như là chẳng ra ngoài hứng ánh mặt trời luôn, với cả ngày nào cũng ăn trái cây, chắc vậy nên mới trắng lên đó."
"Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó em đưa mọi người về nhà nha."
Cuối cùng ông chủ Cam đã tìm được một ngày để phơi nắng, nên tất nhiên là sẽ không vội vàng trở về nhà rồi.
Lộ Dương biết điều đó nên cũng không phản đối gì.
"Mình ăn gì đây nào?"
"Chị muốn ăn đồ cay, đồ ăn bên thành phố Tô thanh đạm quá à."
Vậy nên giữa hè, mọi người lại hẹn nhau đi ăn lẩu.
Phòng bọn họ đặt là phòng riêng, vừa vào cửa là khí lạnh điều hoà thổi vù vù.
Mấy người mới ở ngoài đi vào cảm thấy hơi lạnh, chờ lẩu lên rồi, ăn một hồi lại thấy nóng.
TT chụp ảnh rồi hỏi: "Có được đăng lên Weibo không ông chủ?"
Tề Trừng không cố kỵ gì: "Được chứ."
"Chị còn tưởng em không thích lên hình đấy."
Tề Trừng nhúng thịt, cười hì hì nói: "Em đẹp thế này cơ mà, sợ gì đâu." Cậu còn kiếm cơm bằng mặt đấy nhé!
Lộ Dương:...
TT đi theo bọn họ qua ba thành phố, người hâm mộ không có tin tức gì từ Lộ Dương nên tất nhiên sẽ tìm cách trực chờ từ những người bên