"Tiểu Trừng, hôm nay tâm trạng con tốt thế? Cả buổi sáng đều cười híp cả mắt."
Buổi trưa chuẩn bị ăn mì, chú Quyền đang làm thêm thức ăn, sườn kho, trứng xào cà chua, còn có thêm cả thịt thái. Xương sườn được hầm cho nhừ thiệt nhừ, nồi đất không che đậy nổi mùi hương, câu cho hồn vía Càn Phạn nhân nào đó đều muốn bay lên mấy tầng mây, game cũng không thiết chơi nữa, ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng ăn.
"Có thể ăn mì nên con rất vui vẻ." Tề Trừng xiên dâu tay bỏ vào miệng, cười đến đôi mắt cong cong, không biết là dâu tây ngọt không, nhưng vẫn là hôn trộm ông xã ngọt hơn.
Trộm, trộm hôn ông xã.
Dâu tây trong miệng bỗng trở nên thật ngọt, Tề Trừng chịu đựng cả khuôn mặt đang nóng bừng, lại nghĩ, vận may của cậu thật tốt quá đi.
Lần đầu tiên thích một người, kết quả người đó lại là ông xã của cậu!
Là loại hợp pháp đó!
"Dâu tây ngọt ghê, con đi hỏi một chút xem ông xã có ăn hay không." Tiểu Trừng Trừng ngồi không yên, ôm chén trái cây chạy lên lầu hai tìm ông xã.
Cốc cốc.
Tiểu Trừng Trừng lén lén lút lút dán mặt vào cửa, "Ông xã ~ "
"Vào đi."
Đây đã là lần thứ ba trong sáng hôm nay thiếu niên chạy tới gõ cửa phòng anh. Hai lần trước thì tới đưa nước, đưa truyện manga, lần này thì không biết lại mang cái gì đến nữa đây. Bạch Tông Ân hơi hiếu kỳ.
Anh cứ nghĩ là sau khi tên ngốc này hôn trộm anh xong thì sẽ thẹn thùng không dám nhìn mình, nhưng không ngờ——
Lá gan thiếu niên lớn hơn anh nghĩ nhiều.
"Ông xã, dâu tây ngọt cực, em đem đến đưa cho anh." Tề Trừng đẩy cửa tiến vào, chạy chậm từng bước từng bước, cẩn thận che chở chén trái cây trong lồng ngực, sau đó đặt ở trên bàn của ông xã.
Sợ anh không ăn nên lại cường điệu: "Thật sự rất ngọt đó."
"Em ăn qua rồi." Bạch Tông Ân nói rất khẳng định.
Tên ngu ngốc này, trên miệng còn dính nước dâu tây, làm cho môi càng thêm đỏ.
Bạch Tông Ân dời mắt, không nhìn đến môi thiếu niên nữa. Tề Trừng bối rối, bởi vì quá muốn đến gặp ông xã, với cả dâu tây thật sự siêu ngọt, cậu chả kịp suy nghĩ gì mà đem đồ đưa đến.
Giờ thì gay go rồi, cậu quên mất ông xã có bệnh khiết phích.
"Em, em đi lấy cái nĩa cho anh, ông xã chờ một chút, mà thôi để em làm một chén khác." Cún con vội vội vàng vàng chạy ra ngoài làm việc.
Trong phòng, Bạch Tông Ân cầm cái nĩa trong chén lên cắm vào miếng dâu tây đưa vào miệng.
Cái nĩa của thiếu niên, dâu tây của thiếu niên.
Quả nhiên rất ngọt.
Người mình thích có bệnh khiết phích, tất nhiên phải càng cưng chiều rồi. Lòng Tề Trừng rất bao la, mỗi người đều có nếp sống khác nhau, điều này chả có gì để ý cả, chưa kể hai người còn là chồng chồng nữa, giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau là điều đương nhiên.
Nhưng không hiểu lúc này Tề Trừng lại nghĩ đến cái gì mà lại bắt đầu đỏ mặt tiếp.
... Tắm, tắm rửa cũng nằm trong phạm vi chăm sóc đúng hông?
A a a a Tề Trừng mày lại đang suy nghĩ cái gì vậy hả!!!
Đình chỉ! Đình chỉ!
Cún con đem hình ảnh hiện ra trong đầu xua đuổi hết đi, hết sức chuyên chú cắt dâu tây.
"Ông xã, em chuẩn bị tốt hết rồi nè."
Tề Trừng đem chén để xuống, sau đó cầm chén cũ của mình lên, ồ, hình như dâu tây của cậu bị ít đi thì phải? Cún con đánh mắt nhìn sang ông xã, sau đó liền xoay trở về, sao cậu lại có ý nghĩ này được chứ.
Tuyệt đối, không thể nào, là ông xã ăn.
Ông xã khiết phích lắm cơ mà.
Nhất định là cậu nhớ nhầm rồi.
"Ông xã mau nếm thử đi nha, thật sự rất ngọt."
Bạch Tông Ân ăn một miếng, Tề Trừng một mặt 'rất ngọt rất ngọt đúng không, em nói không sai mà'.
Bạch Tông Ân: "Không ngọt lắm."
? ? ?
Không thể như vậy được.
Tề Trừng liền cắm một miếng trong bát của mình, đưa vào miệng.
Rõ ràng rất ngọt mà. Đều mua cùng nhau còn gì.
Bạch Tông Ân không giải thích, chỉ ăn hai cái rồi để yên đó. Tề Trừng nếm thử xong chén của mình liền lén lút nhìn sang chén của ông xã, Bạch Tông Ân phát hiện ra: " Em muốn?"
Cún con gật đầu xong lại lắc đầu.
Bạch Tông Ân đem chén dâu tây đẩy sang.
Tề Trừng: "Em không phải muốn ăn đâu, em chỉ nếm thử thôi."
Ầu, thật ngọt!
Cún con lại cắm một miếng của mình, vẫn rất ngọt.
Rõ ràng đều ngọt giống nhau còn gì.
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên thử tới thử lui, hai hàng lông mày của cậu bắt đầu xoắn xuýt, sau khi tỉ mỉ đánh giá hai chén, dù rất khó hiểu nhưng lại nghiêm túc nói: "Hình như là chén của mình ngọt hơn một xíu."
Nếu ông xã bảo dâu tây trong chén này không ngọt thì tức là không ngọt.
Bạch Tông Ân nhìn về phía thiếu niên đang tự nói chuyện, giống như là mặc kệ anh nói điều gì, cậu không thèm quan tâm có chỗ nào không hợp lí mà kiên định tin tưởng lời nói của anh, đứng ở phía anh.
Tín nhiệm anh như vậy sao?
Tề Trừng vốn là đem đến cho ông xã ăn, nhưng lại nhớ đến ông xã có bệnh khiết phích, cậu do dự tới lui xem có nên đem toàn bộ cho vào bụng mình không.
"Không được ăn quá nhiều trái cây, tí nữa còn phải ăn cơm trưa."
"... Vầng."
Tề Trừng nghe được lời này rồi mới ngoan ngoãn xử lý hai chén dâu tây.
Đến giờ ăn cơm trưa, Bạch Tông Ân kiếm cớ đuổi thiếu niên đi ra ngoài, anh tự mình chống đỡ bản thân lên xe lăn, bình thường việc này đã sớm thành thói quen, trước mặt chú Quyền anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, thế nhưng anh thật sự không muốn để thiếu niên trông thấy bộ dáng lúc ấy của mình.
...
Mì sợi được cán bằng tay, rất mỏng.
"Tiểu Trừng ăn cái nào?"
Cún con Tề Trừng vẫy đuôi ngóng, "Sườn kho ạ, con muốn thử hết mọi vị."
"Vậy để chú lấy thêm mì sợi cho con." Chú Quyền múc mì sợi rồi trải thêm sườn kho lên trên. Tề Trừng nhận bát, nhưng không có đi, cậu liếc nhìn bên ngoài phòng ăn, ông xã không xuống đây, lặng lẽ hỏi: "Chú Quyền, sinh nhật ông xã là vào lúc nào vậy ạ?"
Chú Quyền đang vớt mì nghe vậy thì nhìn sang Tề Trừng, nhỏ giọng nói: "Tông Ân không tổ chức sinh nhật, con cũng đừng nhắc đến điều này trước mặt nó. May là con hỏi chú đấy."
Tề Trừng sợ hết hồn.
Trong đầu liền nhảy ra mấy khả năng.
'Mẹ mất do tai nạn xe cộ', 'Cha qua đời', 'Ông bà ngoại' ——
"Sinh nhật Tông Ân vào tháng mười một, nhưng trong khoảng thời gian đó người trong nhà đều lần lượt ra đi." Chú Quyền nói đến đây lại thở dài.
Tề Trừng rất nghiêm túc gật đầu biểu thị rằng mình đã nhớ kỹ, cậu sẽ không nhắc lại nữa.
"Con ngoan, đi ăn cơm đi."
Bạch Tông Ân để ý, hôm nay khẩu vị của thiếu niên hình như không được tốt, không ăn nhiều xương sườn như trước, mặt mày cũng không linh động nữa, nhưng anh cũng chẳng nói gì.
Tiểu Trừng Trừng không dám ngẩng đầu nhìn ông xã, sợ tiết lộ ra điều đang nghĩ trong đầu.
Cả đầu đều muốn dúi vào trong chén, trong miệng vẫn còn hương vị của xương sườn, nhưng trong thâm tâm rất khó chịu. Vì vậy cậu chỉ ăn hai bát rồi thôi không ăn nữa, bình thường cậu ăn tận ba bát lận cơ!
"Tề Trừng." Bạch Tông Ân gọi người lại.
Cún con quay đầu lại, tròn tròn đôi mắt mang theo dấu chấm hỏi.
"Buổi chiều nếu em có thời gian thì đi mua giúp tôi một món quà."
! ! !
Ông xã muốn tặng ai?!
Tề Trừng trừng trợn to hai mắt, miệng đã hỏi ra rồi.
"Tiểu Chấp tổ chức sinh nhật, em giúp tôi chọn quà, không cần để ý giá cả —— "
"Nhưng mà ông xã, không phải anh đã tặng cậu ta rồi sao? Cái gì gì giới hạn đó." Cún con như nuốt phải chanh, bị làm cho chua đến mắt cũng không mở được. Ôi trời ôi trời, sao ông xã lại đối xử với cái tên em rể kia tốt đến như vậy chứ!
Toàn cầu chỉ có năm mươi ba chiếc, chưa kể mũ xe máy qua đời sau thì giá sẽ càng nâng cao lên đến lợi hại, mấu chốt nhất là người sản xuất xe cũng là một người đam mê hoặc rất thích lái xe, mà số lượng lại ít như vậy—trừ khi giá lại tiếp tục tăng.
Nghĩ tới đây, cậu thật sự không muốn làm một anh dâu rộng lượng nữa.
Bụng dạ hẹp hòi - Tề Trừng đối diện với ánh mắt của ông xã chỉ có thể mềm mại nói: "Được rồi, em đi mua. Nhưng mà cũng không biết nên mua gì hết á. Hắn thích gì vậy ạ?"
"Mua thứ mà em thích." Bạch Tông Ân dừng lại, "Hai người bằng tuổi nhau, chọn cái em thích thì nó càng vui vẻ."
Ha ha, vậy đừng có mà trách cậu đâu á! ! !
Anh dâu bụng dạ hẹp hòi quyết định mua cho tên em trai thối kia món đồ nào đó rẻ ơi là rẻ.
"Mua món nào quý một chút." Bạch Tông Ân nhìn ra được thiếu niên đang suy nghĩ gì, thật sự là một tên ngu ngốc.
Cún con nghẹn ngào một tiếng, rũ xuống hai lỗ tai, ngoan ngoãn nói vâng.
Sau khi ăn cơm trưa, Tề Trừng liền ra ngoài đi mua quà, nếu ông xã nói mua đồ quý giá vậy thì tới khu bán đồ xa xỉ thôi. Tề Trừng tới đây mấy lần rồi nhưng cũng chưa đi dạo hết chỗ này.
Đá quý thì không thích hợp lắm.
Quần áo giày dép thì thân thiết quá, không được.
Nước hoa —— quá rẻ.
Tề Trừng nhìn thấy một lọ nước hoa giá hơn ba ngàn, nhất thời bị cái 'quá rẻ' kia của mình làm cho sợ.
Cậu, Tề Trừng, quá bành trướng rồi!
Đi qua lầu bốn, lầu năm thì đồ chơi cho con nít càng thấy nhiều hơn. Tề Trừng thấy được con gấu bông, rất đáng yêu, nhưng cậu lại nghĩ đến tên em rể Tưởng Chấp thối kia hẳn sẽ không thích thứ này nên yên lặng dời mắt, sau đó cậu thấy được người máy.
Còn có cún con!
Là người máy cún con! ! !
Ầy không đúng, là chó robot!
Tề Trừng liếc mắt thấy thì nhìn trúng nó, quá, quá thích. Chó con màu trắng, cả người đều bằng kim loại bạc trắng sáng, đầu tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, siêu cấp đáng yêu.
"Đây là một loại robot thông minh, kết nối được với internet, có thể ca hát nhảy múa..."
Còn có thể ca hát nhảy múa!
"Bao nhiêu tiền?"
Cún con nào đó thật sự bị đồng loại của mình làm cho mê hoặc, hoàn toàn không chú ý tới xung quanh đều là những đứa trẻ bảy, tám tuổi, nói rằng thứ đó thật đáng yêu, mẹ mua cho con một con robot chó con đi. Mấy người trưởng thành nghe vậy thì xì một tiếng, cái đó có gì hay, muốn mua thì mua người máy, mua cái robot chó con đó làm gì!
Chỉ bạn nhỏ mới chơi chó robot.
Tề - bạn nhỏ - Trừng nghe báo giá hơn năm ngàn thì trực tiếp mua. Chờ đến khi cậu mang theo hộp, thật cao hứng chuẩn bị về nhà thì mới nhớ ra, món quà này có phải vẫn còn hơi rẻ không? Ông xã nói mua cái gì đắt ——
A a a chó con đáng yêu như thế, đương nhiên là vô giá rồi!
Tề Trừng vừa nghĩ đến lại nhận ra chó con trong ngực dù gì cũng sẽ đem đi tặng Tưởng Chấp thì lòng không còn thấy vui sướng nữa.
Quả nhiên nhân vật pháo hôi và nhân vật chính lúc nào cũng sẽ có 'Thù hận'.
Tề Trừng hự hự về nhà, sau khi tiến vào trong rồi thì trông thấy ông xã đang ở phòng khách, cậu nhanh chóng thay sang dép lê rồi nhanh nhảu nói: "Ông xã, em mua rồi nè, là một con chó robot đó, rất đáng yêu, anh muốn nhìn một chút không? Thật sự rất đáng yêu luôn."
Bạch Tông Ân thần sắc lạnh nhạt ừm một tiếng.
"Nó có màu trắng nè, đôi mắt thật lớn, đen láy đen láy, còn có thể ca hát nhảy múa." Tề Trừng chẳng khách gì đang ca ngợi nam thần nhỏ đồng loại của mình, nhiệt tình khen tới khen lui, "... Tiểu bạch thật sự rất đáng yêu."
"Tiểu bạch?"
Bạch Tông Ân nghĩ đến cái tên thiếu niên đã từng nói ra trong lúc mơ.
"Đúng vậy, chó con màu trắng nên gọi là tiểu bạch, nhưng tiếu bạch cũng không phải của em, sắp phải đem nó đưa cho Tưởng Chấp rồi." (。•́︿•̀。) Tề Trừng không nhận ra được ánh mắt xăm soi của ông xã có chỗ nào không đúng, cẩn thận từng li từng tí lấy ra chó con bảo bối, còn sờ sờ lên đầu của nó.
Thật đáng yêu.
Ở trong mắt Bạch Tông Ân, dáng vẻ ấy của cậu so với con chó máy lạnh băng kia thì đáng yêu hơn nhiều.
"Nếu em thích thì cứ giữ lại đi." Bạch Tông Ân làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tề Trừng: "! ! ! Có thật không? Không phải nói là đưa cho Tưởng Chấp sao? Như vậy hình như không được tốt lắm đâu."
"Nó có quà rồi." Bạch Tông Ân nhớ lại chính mình đã nói thiếu niên ra ngoài mua quà thì dừng một chút, bổ sung: "Tiểu Chấp sợ chó."
? ? ?
Tề Trừng nhìn robot chó con, cái này, Tưởng Chấp cũng sợ sao?
Bạch Tông Ân: "Em không muốn thì trả lại đi."
Tề Trừng lập tức ôm chó con, "Muốn muốn muốn."
Quá được rồi, chó con bây giờ đã là của cậu!
Tề Trừng vội vàng kết nối với internet trong nhà, cảm giác lần đầu làm baba, cậu thật muốn cho chó con của mình biểu diễn tài nghệ trước mặt ông xã.
Sau cậu lại thấy không đúng chỗ nào, Tề Trừng quay lại nhìn thì thấy thần sắc của ông xã vô cùng ôn hòa.
! ! !
Có khi nào ông xã cố ý nói như vậy.
Cái gì mà mua quà cho Tưởng Chấp, đều chỉ là cái cớ.
Kêu cậu đi mua quà nhưng thật ra lại là mua cho cậu!
Tề Trừng lần đầu tiên biết yêu, to gan lớn mật phỏng đoán một giây, lại bởi vì có căn cứ chứng thực đàng hoàng nên rất vui vẻ, cậu nâng chó con lên trước mặt ông xã, ngại ngùng nói: "Ông xã, mình đặt tên cho nhóc cún này là gì bây giờ?"
Bạch Tông Ân nhìn vẻ mặt 'khôn khéo' của thiếu niên, cảm thấy tên ngốc này vậy mà lại rất mẫn cảm với loại chuyện như này.
Thần