Kế hoạch vốn dĩ là đi dạo nhà sách rồi đến KFC mua một hộp mười cái cánh gà ăn.
Nhưng bây giờ thì nơi nào có mùi của ông xã, nơi đó liền có Tề Trừng Trừng biến thân thành tiểu háo sắc mất trí, cộp cộp đi theo bên cạnh anh trực tiếp tiến vào khu mua sắm cao cấp.
"Tiểu Chấp muốn mua quà gì?" Bạch Tông Ân hỏi.
Tưởng Husky dưới gầm xe giơ móng vuốt nói: "Người ta đóng phim rất cực khổ, em cũng không biết anh ấy thích gì nữa."
Lúc này Tưởng Chấp mới quen Úc Thanh Thời không bao lâu, vừa nhiệt tình vừa cố gắng kiềm chế, chỉ sợ làm phiền đến người ta. Hai người họ ở chung không nhiều, lúc hắn theo đuổi người ta cũng không có gióng trống khua chiêng gì. Nguyên chủ Tề Trừng biết là vì có một lần hội họp, vô tình nghe được giọng điệu của Tưởng Chấp khi gọi điện thoại.
"Mua Lego đi." Tề Trừng đưa ra chủ ý.
Cậu nhớ rằng đồng nghiệp từng nói qua, nhân vật thụ chính khi mà chịu áp lực càng quá độ, thì sẽ càng đi tìm đến những thứ phức tạp để có thể tĩnh tâm, lúc đó đồng nghiệp đã nói 'Đam mê này cũng thật là bức người quá đi'.
Cún con thật sự không quan tâm bức người gì đó hay không, bây giờ cậu chỉ thành tâm muốn tống cổ cái bóng đèn này đi.
Anh dâu đã rất rộng lượng rồi đó!
"Có thật không?" Tưởng Chấp hoài nghi, "Anh dâu, cậu nói thật đi, cậu chỉ muốn đuổi tôi đi chứ gì."
! ! !
Cún con kinh sợ. Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy à.
Hai tai Tề Trừng ửng hồng, không dám đối diện với ánh mắt của ông xã, hừ hừ, làm bộ bình tĩnh nói: "Có tin hay không thì kệ cậu, lúc đó tặng sai quà thì người bị ghét cũng không phải là tui."
Cái tên em chồng thúi này.
Husky bắt đầu hoài nghi bản thân, cuối cùng quyết định nghe theo anh dâu, sẽ mua một bộ khác. Hai tay chuẩn bị.
"Vậy chúng ta cùng nhau đi dạo trước đã, sau đó tôi sẽ nhìn xem còn cái khác không."
Tề Trừng: ... Sao lại còn muốn đi dạo cùng nhau chứ.
Gâu gâu rũ xuống hai tai.
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên, nắm lấy cái điều khiển xe lăn, nói: "Tôi muốn nhìn quần áo một chút."
"Được, em cũng muốn mua quần áo!" Cún con háo sắc đã vui vẻ trở lại.
Tề Trừng rất cao hứng, không hề chú ý tới Tưởng Chấp bên cạnh còn đang chần chừ muốn lui bước khi nghe đến việc đi dạo khu vực quần áo.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, Bạch Tông Ân nhìn qua giống như thật sự muốn mua quần áo, anh chọn lấy một vài cái để nhân viên cửa hàng đưa cho thiếu niên, "Đi thử xem."
"Em á hả?" Một đầu tóc xoăn của Trừng Trừng cũng muốn vui vẻ theo.
Vểnh lên, vểnh lên.
Đây là ông xã giúp cậu chọn đó.
Hứng thú bừng bừng thật vui vẻ cầm quần áo đi thử.
Bạch Tông Ân chọn quần áo không có logo lớn, rất khiêm tốn, màu sắc rất ấm áp, có màu be, màu vàng nhạt, phong cách cũng rất trẻ trung, anh còn chọn thêm vài cái quần khác. Tề Trừng Trừng không sợ phiền phức, ra ra vào vào thay quần áo, để ông xã nhìn xem cậu mặc có đẹp không, cả người giống như một con cún nhỏ ầm ĩ.
Không khiến người ta thấy phiền mà ngược lại còn làm người khác muốn xoa xoa.
Nhân viên cửa hàng phát hiện, mỗi khi thiếu niên thay quần áo xong đi ra, vị tiên sinh ngồi ở xe lăn này đều sẽ dùng ánh mắt ôn hòa mà nhìn người kia, mặc dù chỉ mở miệng nói vài câu, nhưng vừa nhìn chính là người thân cận, rất có kiên nhẫn. Chờ thiếu niên lại đi vào thay quần áo, khí thế cả người của anh không còn giống vậy nữa, là kiểu người sống chớ quầy rầy.
Nhân viên bán hàng bình thường đều phải nịnh hót, khen ngợi khách hàng các kiểu, nhưng vị tiên sinh này không giống vậy, không cần cô phải ân cần nịnh bợ bên cạnh, chỉ cần vẫn duy trì lễ độ và khách khí là được. Làm ngành nghề phục vụ, khách hàng không ai giống ai, vì thế nên phương thức tiếp đón của bọn họ cũng sẽ bất đồng.
Có người thích nghe nịnh hót ca ngợi, nhưng vị tiên sinh này hiển nhiên không phải khách hàng giống vậy.
Sau khi Tề Trừng Trừng thay quần áo đến lần thứ ba thì lại đi ra cho ông xã xem.
"Màu vàng nhạt này nhìn có trẻ quá không? Nhìn cứ hơi giống như gà con mới nở á."
"Oaa này cái áo khoác này đúng là ấm áp quá đi, em chỉ mới mặc một tí thôi mà tay đã ra chút mồ hôi rồi này."
Cún con tâm cơ duỗi ra móng vuốt nhỏ, "Ông xã, anh sờ một chút thử xem."
Thì ra quan hệ của hai người là như vậy. May là lúc nãy không nói gì nhiều, cô còn tưởng bọn họ là anh em. Nhân viên cửa hàng nghĩ thầm, trên mặt mỉm cười, cũng không nói xen vào.
Người nhỏ làm nũng, người lớn chịu yêu, cô xen vào làm gì.
Một chút tâm tư ấy trên mặt thiếu niên sao có thể che giấu được, dù có cố gắng giấu đi thì dưới ánh mắt nóng rực với giọng điệu vui vẻ ấy thì vừa nhìn liền hiểu ngay. Bạch Tông Ân nhìn sang, anh duỗi tay nắm lấy tay thiếu niên sờ một cái, rất mềm mại, cũng rất nóng.
"Gà con cũng không có lớn như em."
"Em với gà con đáng yêu giống nhau." Tề Trừng Trừng làm nũng.
Bạch Tông Ân thu hồi tay lại, lạnh nhạt nói với nhân viên cửa hàng: "Đều muốn hết, tính tiền đi."
"Vâng tiên sinh, ngài chờ chút." Nhân viên cửa hàng rời đi làm việc.
Tề Trừng đang nhìn móng vuốt của mình mà trộm vui vẻ.
Ông xã vừa mới sờ tay cậu á! ! !
Còn lựa quần áo cho cậu nữa! ! !
"Chào ngài, tổng cộng hết..."
Vốn dĩ Tề Trừng sẽ tự mình trả tiền, bây giờ lại giống như nghĩ đến cái gì mà đứng tại chỗ giơ giơ móng vuốt nhìn tới nhìn lui đến vui vẻ. Bạch Tông Ân đưa thẻ qua, "Cảm phiền đưa đến khu biệt thự Vân Đài."
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, khum đọc trên w.at.tp.ad là tui dỗi đấy!!!)
Bất tri bất giác mà bọn họ đã chọn rất nhiều đồ, áo khoác, áo ngoài, áo len, quần jeans, rồi thêm nhiều phụ kiện khác nữa. Nhân viên cửa hàng vừa nhìn thấy thẻ của vị tiên sinh này, lập tức càng thêm cung kính khách khí.
"Được thưa ngài, ngài có thể để lại số điện thoại để có thể miêu tả địa chỉ rõ hơn cho chúng tôi không?"
Tấm thẻ này là thẻ VVIP của khu mua sắm, được tận hưởng miễn phí các dịch vụ...
Số điện thoại của ông xã!
Tề Trừng dựng lỗ tai lên, nghe trộm.
Bạch Tông Ân liếc mắt nhìn sang, đọc số điện thoại.
Cún con lén lút đọc thầm trong lòng hai lần, tự nhiên mắt cún mờ mịt, ủa khoan, số điện thoại này sao quen quá đi.
Sau khi giải quyết xong, hai người ra khỏi cửa hàng.
"Đó không phải là số điện thoại của em sao??!!!" Tề Trừng rốt cuộc cũng đã nghĩ ra.
Bạch Tông Ân: "Đồ là mua cho em. Có vấn đề gì sao, gà con?"
????
!!!!!
'Em và gà con đáng yêu giống nhau.'
A a a a ông xã đây là bắt lại bài làm nũng trước đó mà châm chọc cậu đây mà!!!
Cún con nghẹn ngào một tiếng, ngoan ngoãn, "Không có vấn đề gì hết..."
Bạch Tông Ân nhếch miệng lên, thiếu niên bị lạc lại phía sau anh một hai bước, nhưng chưa đếm tới một thì đã nghe được tiếng bước chân cộc cộc vui vẻ của cậu chạy theo, anh đè nụ cười xuống, nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi: "Đi nhà sách rồi còn muốn ăn gà nữa không?"
"Muốn muốn muốn."
Cún con đang rũ tai xuống nghe vậy thì lập tức dựng hai tai lên, rất vui vẻ.
Cậu biết mà, ông xã vẫn là tốt nhất.
Ấy, nhưng mà sao ông xã lại biết kế hoạch của cậu là đi nhà sách rồi ăn gà rán được!!!!
Thật là một đồ ngốc dễ dỗ. Nói là muốn mua truyện manga Quỷ Diệt nhưng buổi chiều đã bị bỏ lỡ, dựa theo sức ăn của thiếu niên, từ khi ăn xong cơm tối đến lúc đi dạo bây giờ hẳn sẽ muốn ăn thêm đồ ăn vặt.
Bạch Tông Ân ngồi ở xe lăn, thiếu niên đi ngay bên cạnh anh, tóc xoăn trên đầu dường như cũng muốn vui vẻ lay động theo, rất dễ khiến người khác hòa chung một bầu không khí vui sướng với cậu, làm tâm tình người ta trở nên rất tốt.
Mãi đến tận khi ra khỏi khu mua sắm, tiến đến nhà sách ở quảng trường thì Tề Trừng mới nhận ra có gì đó sai sai.
"Ông xã, em chồng đâu mất tiêu rồi?!"
Σ(°ロ°)
Vì ông xã mua đồ cho cậu nên Tề Trừng đã vui thật là vui, vui đến mức làm cậu quên mất Tưởng Chấp biến mất ở đâu, lúc nào.
Anh dâu đúng thật là không có trái tim gì cả!
"Tiểu Chấp tự đi dạo một mình rồi. Em muốn ở đây đợi nó?"
"Không muốn, không muốn. Tự chúng ta đi thôi." Tề Trừng cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên sẽ không hoan nghênh Husky đến làm kì đà cản mũi.
Cậu không nghĩ tới, em rể tuy thối tha nhưng vẫn có ánh mắt lắm nha!
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên lại một lần nữa đặt lực chú ý trở về với truyện tranh, đuôi mắt chợt lóe lên điểm hồng hồng.
Tiểu Chấp không thích đi dạo khu vực quần áo, đặc biệt là việc chờ đợi người khác thử đồ, hắn cực kì không có kiên nhẫn.
...
Quả nhiên có truyện tranh Quỷ Diệt thật này.
Mua!
Tề Trừng còn muốn mua thêm mấy quyển văn học nữa, bằng không cậu cảm thấy mình thật giống như không có tri thức.
Lúc cậu giả vờ giả vịt lựa sách thì hỏi ông xã: "Ông xã, quyển sách này có cái bìa cách điệu quá ha, nhìn một cái liền có cảm giác rất văn hóa luôn á."
"Vẫn là quyển này đi, tiêu đề này nè, anh xem, trông thật nghiêm túc nhờ."
Bạch Tông Ân nhẹ giọng gõ xuống sách, "Ngẩng đầu nhìn."
Vốn là giả vờ giả vịt thiếp vàng văn học cao thâm - Tiểu Trừng Trừng, bây giờ ngẩng đầu lên thì thấy được biển hiệu đặt trên giá sách trước mặt —— tiểu thuyết tình yêu bán chạy.
"... Em, em thấy ánh mắt của mọi người nhất định sẽ không sai."
"Chim sẻ nhỏ?" Bạch Tông Ân khôi phục lại ký ức cho thiếu niên.
Tề Trừng: ...
A a a a quên mất quyển truyện đó lúc mua cậu cũng không nhìn qua, hoàn toàn dựa vào xu thế của mọi người!!!
...Nhưng mà đọc cũng hay lắm.
"Yêu thích thì không có phân biệt cao thấp, mua đi." Bạch Tông Ân lạnh nhạt nói.
Tề Trừng Trừng mặt đỏ hồng, ông xã thì tra cứu nguyên văn tài chính, còn cậu lại đi đọc tiểu thuyết tình yêu bán chạy.
Ừm, chắc cũng có điểm tương xứng đi.
Thật ra thì cậu cũng đang muốn học hỏi thêm về tình yêu.
Tề - kinh nghiệm yêu đương bằng không - Trừng ngoan ngoãn đi tính tiền, ôm lấy chủ trương tình yêu tương lai của mình, dự định trở về thì sẽ khắc khổ nghiền ngẫm đọc, tranh thủ sớm, sớm đến ngày ——
Lau người cho ông xã.
A a a a, Tề Trừng mày lại đang suy nghĩ gì cái gì vậy!!!!
.
.
.
Sau đó thì đi KFC, Tề Trừng mua một hộp mười cái cánh gà.
"Ông xã, anh ăn không?"
Bạch Tông Ân lắc đầu, Tề Trừng liền bắt đầu vui sướng gặm.
Mới đầu, miệng nhỏ vẫn còn nhã nhặn gặm gặm. Được một lúc thì ui ui ui quá thơm quá ngon, lớp bột siêu giòn nên đã ngon càng ngon hơn, vị Orleans này ngon quá đi mất, a nha một miệng lớn!
Liếm liếm ngón tay.
Bạch Tông Ân nhìn thiếu niên lại giống như cún con, ánh mắt tròn tròn đen láy, rất nghiêm túc nhiệt tình gặm xương, còn lè lưỡi liếm ——
Anh dời ánh mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lại có tuyết rơi rồi.
Mùa đông năm nay, tuyết thật đẹp...
Gặm xong cánh gà, Tề Trừng ngẩng đầu thì phát hiện ông xã đang nhìn cậu.
Mặt đỏ lên.
Vừa rồi ăn ngon quá nên cậu có hơi cuồng dã...
Ông xã có bệnh khiết phích mà.
"Em, em đi rửa tay, ông xã, anh chờ em một chút." Tề Trừng Trừng chạy đi rửa sạch tay, sợ ông xã sốt ruột chờ mình nên rửa mau mau rồi trở lại.
Bạch Tông Ân nhìn thấy thiếu niên hai tay vẫn còn ướt nhẹp nước, bên ngoài đang có tuyết rơi, nếu để như vậy đi ra thì sẽ rất buốt. Anh lấy khăn tay từ trong túi áo khoác của mình ra đưa đến.
!!!
Tề Trừng tiếp nhận, chậm rì rì lau tay, mặt hơi nóng.
Cậu nghĩ, ông xã lại đối xử tốt với cậu nữa rồi.
Vậy có phải, cậu đang tiến lại gần hơn với mục tiêu lau người giúp ông xã không nhỉ?
"Em sẽ giặt sạch lại cho anh."
Bạch Tông Ân nhìn thấy thiếu niên đỏ ửng hai tai, khóe miệng lại cong lên.
"Được."
Không phải ông xã nên nói là 'Không cần, cho cậu' à!
Tề Trừng dự định sẽ đem cái khăn này đi làm kỷ niệm, sau đó ngẫm lại thì bị dọa cho sợ bởi hành vi quá u mê của mình, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa ra khỏi cửa, khí lạnh liền phả vào mặt nhưng Tề Trừng vừa mới ăn xong nên bây giờ cậu đang tràn đầy năng lượng, một chút cũng không thấy lạnh.
"Oa! Có tuyết rồi!"
Bầu trời đầy những hoa tuyết đang bay, cún con chạy ra vui chơi. Tề Trừng lớn lên ở phía nam, khi còn bé rất ít khi được nhìn thấy tuyết, dù sau đó đi lên thành phố học cũng sẽ có tuyết rơi, nhưng lúc đó đối với cậu mà nói thì khi ấy là những khoảng thời gian rất gian nan.
Quần áo không đủ ấm để chống đỡ cái lạnh.
Mỗi ngày chạy gấp rút trên đường đi làm, run lẩy bẩy.
Lo lắng về sinh hoạt phí, tương lai có việc làm vân vân.
Hiện tại thì cậu đã có thể thoải mái mà chơi tuyết rồi, đặc biệt hơn nữa là bên cạnh còn có người mình thích nữa. Tề Trừng như thiếu nam hoài xuân, nhảy nhảy nhót nhót bên cạnh ông xã, một giây sau thì thấy ánh đèn sáng choang từ một cửa hàng nào đó, ánh mắt cậu sáng lên, ngại ngùng nói: "Ông xã, em có thể uống một ly trà sữa không?"
Bằng không thì đây không gọi là tận hưởng được!
"Thân thể em có thể chịu được thì được rồi."
"Lúc về chúng ta