Đúng thế."
Tề Trừng vùi mặt vào khăn quàng cổ, giọng nói có hơi mơ hồ nhưng cũng không khó để nghe ra được vẻ hưng phấn và làm nũng trong đó.
A a a a ông xã thật sự siêu cấp tốt luôn đó!
Anh luôn cho cậu một cái cớ để có thể làm một cá mắm nhỏ không cần phải làm việc gì.
Yêu ông xã, yêu ông xã thật nhiều.
Hai mắt thiếu niên đen bóng, còn đẹp hơn cả những ngôi sao trên bầu trời đêm, khi cậu tròn mắt nhìn —— tim Bạch Tông Ân đập nhanh hơn, anh khẽ dời ánh mắt đi rồi nói: "Sắp hết năm rồi, Trừng Trừng có muốn quà gì không?"
"Đúng vậy, sắp hết năm rồi."
Lực chú ý của thiếu niên liền bị dẫn trật đi.
Tề Trừng rất thích ăn Tết, khi còn bé ở cô nhi viện, vào những ngày lễ hay ngày Tết thì sẽ có những người hảo tâm trong xã hội đến trao đi ấm áp, đặc biệt là vào ngày Tết. Đây là ngày trọng đại, bọn họ sẽ nhận được quần áo ấm áp, có kẹo trái cây và còn có thể ăn được thịt.
Muốn quà gì sao, ài, bây giờ ăn uống chơi game tất cả đều có rồi. Nếu như thật sự muốn cái gì thì——
Tề Trừng chớp chớp hàng lông mi, vùi mặt vào khăn quàng cổ, nhỏ giọng nói: "Em muốn có một cái..."
Gió thổi qua, thổi luôn cả lời nói phía sau.
"Cái gì?" Bạch Tông Ân nhìn sang.
"Xe hơi nhỏ." Tề Trừng nói xong liền vội vã giải thích: "Không phải xe hơi thật đâu, mà là xe hơi có thể biến hình thành người ấy, tốt nhất là màu đỏ..."
Cậu miêu tả tỉ mỉ lại chiếc xe đồ chơi kia, cẩn thận miêu tả đế mức chính mình cũng tin là thật, giống như thứ cậu vừa nói chính là một cái xe hơi chứ không phải là nhẫn.
Thật ra cậu muốn cùng ông xã tổ chức lễ cưới, cậu muốn có nhẫn.
Sau khi chính thức ở bên nhau, Tề Trừng giống như là mắc chứng khao khát da thịt vậy, không có chuyện gì cũng muốn ở sát bên ông xã, đụng đụng chút xíu góc áo của anh thôi cũng được, không có gì quan trọng hay cần thiết gì, chỉ muốn lúc nào cũng có thể sát bên cạnh anh.
Liệu như vậy có phiền lắm hay không? Tề Trừng vẫn luôn luôn cố gắng khống chế chính mình không được như thế.
Nhưng cậu thật sự rất yêu ông xã.
Bạch Tông Ân thu hồi ánh mắt, giọng điệu trở nên ôn nhu, mắt nhìn vào bóng đêm, anh gật đầu một cái, rất trịnh trọng đồng ý: "Được."
Tề Trừng cũng vui vẻ lên.
Làm người không được quá tham lam đâu, bây giờ đã rất tốt rồi còn gì.
Xe hơi nhỏ cũng rất tuyệt mà.
Tối nay hai người họ thật sự đi đến trung tâm mua sắm. Tề Trừng sửng sốt một chút, cậu nghe thấy ông xã hỏi rằng lại phát ngốc cái gì, một đầu xoăn xoăn ngốc ngốc nói: "Em còn tưởng ông xã vì muốn vứt bỏ Tiểu Chấp nên mới lừa cậu ta rằng sẽ đi mua quần áo."
Bạch Tông Ân nhìn sang, "Không phải gạt nó. Áo sơ mi này thích không? Đi thử để anh nhìn một chút."
"Ồ vâng." Tề Trừng ngoan ngoãn nhận lấy áo sơ mi.
!!!
Thế mà lại là màu hồng nhạt!
Tuy rằng màu hồng này cũng không có chói mắt lắm, còn nhạt hơn quả cầu lông xù màu hồng phấn hồi chiều, vừa nghĩ đến đây, Tề Trừng liền đỏ mặt, a a a a a, tại sao thử một cái áo sơ mi màu hồng thôi mà lại liên tưởng đến quả cầu lông đó cơ chứ!
Não! Mày không được nghĩ nữa!
"Trừng Trừng, màu hồng nhạt không được sao?"
Bạch Tông Ân nhìn ra thiếu niên đang ngượng ngùng, đè lên ý cười hỏi.
"Không, không có, rất được ạ." Tề Trừng cầm áo sơ mi, nhanh chóng chạy đi mặc thử.
Rất nhiều thương hiệu lớn đã cho ra mắt các bộ sưu tập mùa xuân, tất cả đều mang trong mình sắc xuân rực rỡ.
Quần áo của Bạch Tông Ân đều là nhãn hiệu cố định, cứ cách một khoảng thời gian là lại đưa tới một nhóm đồ mới, vì vậy nên trong quá khứ dường như anh chưa bao giờ đi dạo phố mua quần áo.
Mà hiện tại, mua đồ cho thiếu niên lại là một việc khiến cho tâm tình anh rất vui vẻ.
Hai người mua rất nhiều, tất cả để là ông xã mua cho cậu. Tề Trừng một bên cảm thấy mua nhiều quá mà lại không mặc thì sẽ lãng phí lắm, một bên lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng, bởi vì đây đều là đồ ông xã mua!
Cho nên cậu còn chưa kịp nói hai chữ từ chối thì ông xã đã thanh toán hết rồi.
Đồ đạc được giao đến nhà, có khoản dự định giới hạn, sau khi thanh toán xong thì trực tiếp giao tới.
Vì để cám ơn ông xã đã tặng thật nhiều quà cho mình, Tề Trừng muốn mời anh uống trà sữa!
Khà khà khà cún con cười khúc khích. jpg
Cũng là cậu muốn uống đó.
...
Về đến nhà, Tưởng Chấp đang chơi game trong phòng khách, hắn mặc quần áo ở nhà, ngồi trên thảm trải sàn mà ăn đồ ăn vặt của anh dâu, tay vuốt ve cháu trai chó ngốc của mình, một dáng vẻ trạch nam thứ thiệt, không nhìn ra chút nào là bộ dáng 'Nam chính' ngầu lòi, ngông cuồng.
Đương nhiên Husky trước khi bước vào giai đoạn giữa thì vẫn là bạn trai hệ cún, sau đó rồi mới thăng cấp lên hắc hóa.
Nghĩ tới đây, Tề Trừng thấy Husky ăn đồ ăn vặt của mình thì một chút cũng không hề tức giận, rộng lượng vô cùng.
"Hi vọng em chồng mãi mãi là hệ cún." Tề Trừng nhỏ giọng rầm rì mong ước.
Tưởng Chấp: "Anh dâu, cậu mới nói tôi là chó đấy à??"
Cái tai gì vậy chứ?!
Tề Trừng còn chưa nghĩ ra phải làm sao mới có thể lừa hắn, Tưởng Chấp ở một bên thấy trà sữa trong tay anh trai và anh dâu thì nhảy đến, nói:
"Hai người mua trà sữa sao? Thế của em đâu?"
"..." Tề Trừng ngóng ngóng nhìn ông xã.
Bạch Tông Ân dừng một chút, mượn cớ gì cũng không được vì Tiểu Chấp rất thích ăn đồ ngọt.
"Khuya rồi, ăn quá nhiều đường không tốt cho cơ thể."
Qua loa thật sự. Tưởng Chấp nghe anh trai nói vậy là biết ngay anh đã không mua cho hắn, rõ ràng anh trai không thích ăn ngọt, thế mà bây giờ lại uống trà sữa —— lại còn không mua cho hắn.
"Em biết là em với chó ngốc không thể sống ở căn nhà này được mà." Tưởng Chấp chua lòm.
Anh dâu khô khan nói: "Không phải tôi cho cậu uống *Wahaha rồi đấy à?"
(*Wahaha: một thương hiệu sản xuất đồ uống, cái mà em Trừng đang nói là sữa giống kiểu Yakult. Hình cụ thể ở phía dưới nhá.)
"Thật là trẻ con——" Tưởng Chấp cảm nhận được 'ánh nhìn chăm chú' của anh mình, thế là yên lặng đổi giọng: "Được được, cám ơn anh dâu, tôi yêu Wahaha gần chết, Wahaha cũng yêu tôi."
Tưởng Chấp cũng không phải ăn giấm thật, tuy là cũng có chút chua chua nhưng cũng không đến nỗi đố kị. Khi còn bé, hắn rất thích đi đến Bạch gia chơi, dì Lý và chú Bạch đối xử với hắn rất tốt, sẽ cho nấu cho hắn ăn, chú Bạch còn cho hắn ngồi lên vai —— đoạn ký ức này đã rất mơ hồ, khi ấy Tưởng Chấp vẫn còn quá nhỏ.
Nhưng cứ mỗi lần nhớ lại, hắn lại nghĩ, giá như mình là em ruột của anh trai thì tốt quá rồi.
Giống như bây giờ, nếu hắn lôi thôi lếch thếch chết dí ở nhà chơi game thì chắc chắn mẹ hắn sẽ nhắc đi nhắc lại, hỏi hắn bao giờ tốt nghiệp thì đến công ty, trước tiên thực tập cho tốt rồi sau này sẽ nhận chức.
Tưởng Chấp không hề phản nghịch, so với cuộc sống đầy phiền não của bao người thì bản thân hắn đã là con cưng của trời rồi, nếu như hắn còn muốn than phiền, oán giận nữa thì thật không biết điều chút nào. Hơn nữa, bản thân Tưởng Chấp từ nhỏ đã luôn noi theo gương của anh mình.
Hoàn cảnh khốn khó như vậy nhưng anh trai vẫn luôn kiên cường chống đỡ, chút áp lực ấy của hắn thì có tính là gì đâu cơ chứ.
Ực hết ba chai Wahaha. Tưởng Chấp tiếp tục chơi thêm một trận.
Tề Trừng Trừng cầm chai Wahaha cuối cùng lên hút một ngụm, hai má phình phình, cậu ngồi ở một bên xem Husky chơi game. Đối phương đánh rất khá, hào quang 'nam chính' vẫn còn đó.
"Tiểu Chấp, lại đây làm một trận." Bạch Tông Ân nói.
Tưởng Chấp không nghĩ gì nhiều, hắn lập tức đưa một cái tay cầm tới: "Anh, anh chơi cái gì? Đua xe có được không?"
"Được." Bạch Tông Ân gật đầu.
Một phút sau, tên cún con nào đấy bắt đầu hóa thân thành cổ động viên.
"Ông xã cố lên! Ông xã cố lên!"
"Ông xã quá giỏi, oa! Thật sự vượt qua rồi kìa!"
"Ông xã lợi hại quá đi mất."
Cổ động viên thậm chí không thèm nói lý lẽ.
"Quả nhiên Tiểu Chấp chỉ là một tên em trai."
Tưởng Chấp: ...
Rốt cuộc cũng biết tại sao anh trai lại muốn chơi game với hắn rồi.
Chín giờ rưỡi thì chú Quyền trở về, ông nghe thấy phòng khách có tiếng cười náo nhiệt, còn có tiếng ca hát nho nhỏ, Tông Ân đang chơi game, còn Tiểu Trừng đều nằm nhoài trên lưng Tông Ân.
Chú Quyền lớn tuổi rồi, ông thích nhất là xem cảnh tuổi trẻ náo nhiệt như vậy.
Ông cũng không thúc giục gì mà chỉ trở về phòng thay quần áo rồi rửa sạch tay.
Phòng khách bắt đầu được thu dọn. Tưởng Chấp biết anh mình phải xoa bóp nên nghỉ ngơi rất sớm, hắn cũng phải về phòng sớm một chút vì anh Thanh Thời đã nói buổi tối có thời gian nên có thể gọi điện thoại!
Vì vậy nên việc ai người đó bận.
"Anh với anh dâu ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Tưởng Chấp nhìn theo bóng lưng anh trai lôi kéo anh dâu, học được rồi học được rồi, lần sau hắn cũng sẽ âm thầm khoe khoang thực lực trước mặt anh Thanh Thời mới được.
Xoa bóp xong cũng đã hơn mười giờ.
Tề Trừng đi tắm rửa sạch sẽ trước: "Ông xã, em tắm xong rồi!"
"Tóc."
Bạch Tông Ân nhìn một đầu tóc xoăn ướt nhẹp toàn nước là nước của thiếu niên thì nhắc nhở.
"Bây giờ em đi sấy liền đây."
Tề Trừng ngoan ngoãn đi sấy tóc, cứ sấy một chút rồi lại dừng một chút.
Sao ông xã còn chưa đi thế?
Anh ấy đi chưa?
Cuối cùng ông xã cũng vào phòng tắm rồi!!!
Tề Trừng lập tức thả máy sấy trong tay xuống, *bịt tai trộm chuông như đang nói với cánh cửa phòng tắm đóng chặt:
(*bịt tai trộm chuông: chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình.)
"Ôi, hình như tóc đã được sấy khô rồi này, mình mệt mỏi quá đi, mình phải lên giường nằm thôi."
Bạch Tông Ân trong phòng tắm: ...
Trên mặt anh lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.
Tên nhóc ngốc này.
Bạch Tông Ân không cần nghĩ cũng biết thiếu niên lại muốn chạy đến nơi nào.
Trong phòng quần áo, Tề Trừng với một đầu tóc xoăn xù xù lén lút ngồi xổm trong góc, cậu nhìn vào cái túi du lịch LV kia rồi đỏ mặt ——
"Mình chỉ nhìn thôi, mình không có nói là mình muốn mặc nó đâu."
Tự lừa mình dối người rồi nhỏ giọng nghĩ linh ta linh tinh.
Như là mở ra chiếc hộp Pandora, Tề Trừng đỏ mặt kéo dây khóa kéo.
Ngoại trừ váy ngủ màu hồng với qυầи ɭóŧ đã nhìn thấy hồi chiều thì thật ra còn có một vài thứ khác, là trang phục 'Mèo nhỏ' với cái đuôi mèo và một vài quả cầu silicon mềm mềm.
(*Hình ở dưới á, kéo xuống nhìn ròi lại kéo lên đọc tiếp cũm đượt...)
A a a a.
Cái này, cái này có hơi quá rồi đó.
Mình chỉ nhìn, chỉ nhìn một chút thôi.
Câu Cún con lén lén lút lút lấy ra cài tóc tai mèo rồi tự mình đeo lên, đầu lắc lư lắc lư, vừa vặn nhìn thấy chính mình trong chiếc gương bên cạnh.
Tai mèo là hình tam giác có lông xù màu đen, ở giữa còn có chút màu hồng nhạt, nhìn qua thật sự rất đáng yêu. So với bộ váy ngủ màu hồng nhạt kia—— liếc mắt liền thấy sạch sẽ bên trong. Qυầи ɭóŧ thì chẳng khác gì là không mặc.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
Tề Trừng đang vô cùng xấu hổ trăm tỷ lần.
Bộ này nhìn qua thì có nhiều vải hơn là bộ kia.
Nửa người trên là một mảnh vải kiểu thắt lưng khá nhỏ, khi Tề Trừng đeo lên thì liền biết 'Thắt lưng nhỏ' cũng không chính xác, bởi vì nó không che được phần bụng và eo, chỉ che lại phần trước ngực, là hình móng mèo, bên ngoài có một tầng lông đen, phần đệm thịt có màu hồng nhạt .
Phía dưới còn nhiều lông hơn cả mấy cái thắt lưng có quả cầu lông kia, là một cái váy ngắn nhỏ lông xù, xúc cảm cũng không tệ lắm, đều là màu đen, vừa đủ để che lại pp ——
(*pp: Mông :))))
Tề Trừng nghĩ đến những món khác còn thiếu, hai bên tai đỏ bừng, nhưng cậu vẫn lấy hết ra.
Một cái đuôi mèo, còn có bao tay và vòng cổ có gắn lục lạc.
A a a a a a a!
Bây giờ cởi vẫn còn kịp đó, thật xấu hổ quá đi mất.
Nói là nói như vậy, nhưng khi Tề Trừng nhìn 'một nửa thành phẩm' của mình trong gương thì cuối cùng vẫn đeo từng cái lên, sau cùng chỉ còn dư lại cái đuôi mèo kia.
Là, là phải nhét nó vào...
Bạch Tông Ân ở trong phòng tắm đợi rất lâu, không biết tự cho mình hay là cho người bên ngoài chút thời gian. Anh từ phòng tắm đi ra, trong phòng bây giờ rất yên tĩnh, đèn lớn cũng đã bị tắt, chỉ còn chừa lại cái đèn nhỏ trước đầu giường.
Trong không khí là mùi thơm quen thuộc, rất nhạt, là hương chanh hoa hồng.
Mèo nhỏ vốn dĩ đang đứng bên giường nghe thấy âm thanh thì nhanh chóng nhào tới trên giường, tiếng lục lạc trong trẻo kêu leng keng, cái đuôi vểnh lên quơ quơ trên không trung.
"Trừng Trừng?"
Bạch Tông Ân nghe được tiếng của mình, khàn khàn.
Qua một hồi lâu mới vang lên một tiếng kêu mềm mại.
"Meo ~ "
Tề