Trên xe, Tề Trừng không nghĩ ra được tại sao mình lại khóc.
Nhưng cũng thật đau lòng á.
Trong lòng cứ trống vắng kiểu gì.
Lúc lên xe, tài xế đã trả lại cái đĩa đồ ăn cho cậu.
Vì vậy Tề Trừng ôm cái đĩa, nghĩ nghĩ, chắc do cậu đói bụng, trong dạ dày trống trơn nên mới như thế, ăn mấy miếng sẽ không cảm thấy khổ sở như này nữa.
Một miếng không được, ăn hai miếng. Không sai.
Tề Trừng miệng nhỏ gâu gâu gặm bánh kem.
Hiện tại đã không còn ở trong tiệc rượu, cún con ham ăn Tiểu Tề Trừng không cần phải kìm nén bản thân nữa.
Bạch Tông Ân nhìn đối phương mượn ăn giải sầu, anh quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ.
Cửa sổ thủy tinh phản chiếu bóng hình Bạch Tông Ân, lông mày như đang nhíu lại.
Hôm nay trong buổi tiệc, Tề Trừng gặp mặt vợ chồng Tề gia và việc Tề phu nhân thẹn quá hóa giận nên dạy dỗ con trai, Bạch Tông Ân đều đã dự liệu được từ trước. Cũng đồng thời nhắc nhở Tề Trừng, không quản cậu có tâm tư gì, chơi bất kì thủ đoạn nào, đều sẽ vô dụng cả thôi.
Vợ chồng Tề gia đối xử thiên vị với con út, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Ở trước mặt mọi người, hai người nhà họ Tề này sợ bị chê cười rằng đó là biểu hiện của đám nhà giàu mới nổi cho nên cũng dám quá phận gì.
... Nhưng Tề Trừng đã khóc...
Việc này nằm ngoài dự đoán của Bạch Tông Ân.
...
Dần dần rời xa khỏi biệt thự huyên náo, ánh đèn hoa lệ, bây giờ chỉ còn thấy một ngọn núi đen nhẻm, nước trong hồ đen như mực, tưởng như bất kì lúc nào cũng sẽ có mặt quỷ từ bên trong ngoi lên.
Trong xe rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh nhai nuốt của Tề Trừng.
Không lớn không nhỏ, giống như hamster.
Cửa kính xe phản chiếu lên dáng vẻ Tề Trừng đang nhai nhai nuốt nuốt như hamster. Cậu lắc lắc khuôn mặt nhỏ, hai gò má phồng lên, đình chỉ hoạt động tầm hai ba giây, miệng lại máy móc động đậy tiếp. Đôi mắt to tròn, lu mờ ảm đạm, mê mang suy nghĩ xuất thần.
Trong đầu Bạch Tông Ân đột nhiên nhớ đến một câu châm ngôn.
'Sau lưng dạy vợ.'
Anh giật mình sửng sốt một chút, rất nhanh khuôn mặt lại băng lãnh vô tình.
Hôn nhân này không có tình cảm.
...
Trên đường về thì kẹt xe.
Tề Trừng cuối cùng cũng ăn xong. Miệng được ăn ngon nhưng đầu óc lại nghĩ ui ui ui thiệt đau lòng.
Quả thật là hỏng hóc chỗ nào mất rồi.
Cậu liếc nhìn sang ông xã bên cạnh, lại thấy được nốt ruồi son kia.
Kinh hãi. jpg.
Trên xe cậu không hề nói một lời nào nha. Vậy ai đã chọc giận Bạch Tông Ân chứ?
Tề Tiểu Trừng vô tội, đáng thương, trốn trốn.
Trở lại biệt thự, Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn. Chú Quyền tự mình ra đón, sau đó ông liền chú ý đến tấm chăn khoác trên người Tề Trừng, vui vẻ nói: "Các con vừa đi chú cũng chợt nhớ ra Tiểu Trừng không mang theo áo khoác, may làm sao trên xe Tông Ân còn có chăn dự phòng."
Bạch Tông Ân mắc bệnh khiết phích, ý thức lãnh địa rất mạnh, cho dù là đồ dùng cá nhân để dự phòng, người xa lạ cũng đừng hòng đụng tới.
Tài xế nếu không được sự cho phép của Tông Ân, nào dám lấy chăn đưa cho Tiểu Trừng?
Con ngoan, con ngoan. Hai đứa đều là con ngoan.
Chú Quyền thật sự vui vẻ, cảm thấy như tình cảm phu phu hai người tăng nhanh như gió. Ngày hôm nay cùng dùng chăn của nhau, ngày mai có khi Tiểu Trừng có thể ngủ chung giường với Tông Ân, sau đó -- ấy ấy, Tiểu Trừng là con trai, bỏ qua việc ôm cháu trai gì đó đi.
Tông Ân vui vẻ là được.
Chú Quyền không lạc hậu bảo thủ đến mức nghĩ rằng nhất định phải có người nối dõi tông đường.
Chủ yếu là đoạn thời gian trước đối với Bạch Tông Ân thật khổ sở, đến lão trưởng thành như ông cũng không dám chắc mình có thể chịu đựng nổi, huống chi khi đó Bạch Tông ân vẫn còn là con nít. Hiện tại ông chỉ hy vọng có người làm bạn cùng Tông Ân, vui vui vẻ vẻ, so với tất cả mọi thứ đây mới là điều tốt nhất.
Trong phòng khách biệt thự đặc biệt sáng ngời.
"Các con có muốn ăn khuya hay không? Trong bữa tiệc, đồ ăn chắc chắn không được ngon. Tiểu Trừng, chú Quyền nấu cho con bát mì nhé?"
Tề Trừng xốc lên tinh thần, "Con không ăn đâu ạ, con đi ngủ đây."
"Đi thôi đi thôi, đi ngủ sớm một chút." Chú Quyền cảm giác có gì đó không đúng. Chờ bóng lưng Tiểu Trừng biến mất ở cầu thang liền hỏi: "Tiểu Trừng làm sao vậy? Nhìn không vui vẻ như mọi khi, có phải là thân thể cậu ấy không thoải mái không? Lúc thường nhắc tới ăn thì thằng nhóc liền rất cao hứng mà, kỳ lạ."
Bạch Tông Ân biết lý do tại sao, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói: "Cậu ấy ở trên xe ăn cả một đĩa đầy đồ tráng miệng."
"Một đĩa lận sao, có thể ăn là tốt rồi." Chú Quyền sau đó lại yên tâm, ông biết mà, Tiểu Trừng làm sao có thể không vui vẻ khi nhắc đến ăn uống chứ, thì ra là ăn nhiều rồi nên không đói bụng.
__
Tề Trừng tắm cũng không buồn tắm, cả người không có sức lực, thay xong quần áo liền chui ngay vào trong chăn.
Chăn vừa mềm vừa xốp mang lại cho cậu cảm giác an toàn.
Bất tri bất giác nhắm mắt lại.
Tề Trừng mơ một giấc mơ thật dài, là những chuyện xảy ra với nguyên chủ.
Trong tiểu thuyết là viết dưới góc nhìn của nhân vật chính thụ, còn Tề Trừng chỉ là nam phụ pháo hôi theo đuổi công chính, tất nhiên sẽ không được miêu tả nhiều, chỉ để lại cái mác nhà giàu mới nổi lại vô tích sự.
Nghe đồng nghiệp nhắc đến, Tề Trừng rất muốn nói cậu Tiểu Trừng cùng với nguyên chủ Tề Trừng kia không có giống nhau, ai mà ngu xuẩn như hắn đâu chứ.
Nhưng sẽ không có người nào quan tâm nghiên cứu một nhân vật nam phụ pháo hôi cả...
Nguyên chủ Tề Trừng khi còn bé rất xinh đẹp đáng yêu, da dẻ trắng bóc, đôi mắt to tròn, mặt béo phì tròn vo, một đầu tóc xoăn tự nhiên, rất mềm mại, cực kỳ giống búp bê Tây dương. Cha mẹ rất yêu thương cũng rất tự hào, đi đến đâu cũng được khen.
[ Tiểu Trừng đáng yêu, thừa hưởng hết thảy ưu điểm của vợ chồng chúng ta, nhất định là thông mình từ trong bụng mẹ.]
[Ba mẹ kiếm được gì đều đem cho Tiểu Trừng hết. ]
Năm sáu tuổi chợt xảy ra biến cố. Tề Trừng bị bọn buôn người bắt cóc, bán đến sơn thôn nhỏ, kêu trời không ứng gọi đất không linh. Tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé vừa sợ tối lại vừa nhớ mẹ, bị nhốt vào phòng chứa củi, sau đó lén lút chạy đi, hai chân chạy đến máu me đầm đìa. Nhưng cuối cùng cũng bị tóm lại, sau đó bị treo ở trên cây dùng dây lưng đánh.
"Đau, đau quá, không nên đánh Trừng Trừng."
Trên giường, Tề Trừng ngủ say đến mức đạp chăn qua một bên, áo ngủ lộ ra nửa cái vai. Cậu ôm thật chặt bản thân, gương mặt khóc sướt mướt đến đỏ bừng, cả mặt đều là nước mắt, oa oa oa khóc, lại sợ lại gọi, nhưng vẫn không thể nào tỉnh lại được...
____
Mới sáng sớm, chú Quyền hấp bánh bao gạch cua.
Tiểu Trừng rất thích ăn cái này.
Chú Quyền nhớ Tiểu Trừng đã vì món này mà ngồi gần Tông Ân, sau lần đó như biến thành người khác. Nhất định cậu nhóc thích nhất là bánh bao gạch cua rồi.
"Đến giờ rồi, Tiểu Trừng thường đúng lúc này mà xuống nhà ăn sáng." chú Quyền xem thời gian, bảy giờ rưỡi.
Người trẻ tuổi yêu thích ngủ nướng, trước đây Tiểu Trừng cũng như vậy. Bình thường ngủ thẳng cẳng đến mười một, mười hai giờ, bữa sáng ăn cùng bữa trưa. Nhưng chú Quyền cảm thấy như vậy đối với thân thể rất không tốt, bữa sáng vẫn cần phải ăn.
Ông biến đổi phương pháp làm đồ ăn ngon, kêu Tiểu Trừng xuống ăn sáng rồi hãy lên ngủ nướng tiếp.
Ngay và luôn.
"Bánh bao để nguội ăn sẽ không ngon." Chú Quyền nói, nhìn đến Bạch Tông Ân đang ngồi bất động bên cạnh, cười ha ha nói: "Tông Ân, con đi xem xem Tiểu Trừng dậy chưa, giúp chú Quyền gọi cậu ấy xuống ăn sáng."
Chú Quyền tận dụng mọi cơ hội có thể để cho phu khu hai người ở chung, thật sự là nhọc lòng.
Bạch Tông Ân cũng biết, anh đặt đũa xuống, điều khiển xe lăn đi đến thang máy.
Tề Trừng không khóa cửa phòng, Bạch Tông Ân vặn ra đi vào.
Từ sau khi kết hôn đến nay, anh chưa bao giờ đặt chân vào phòng của Tề Trừng. Đồ vật không có thay đổi gì mấy, bất quá so với trước kia Tưởng Chấp ném loạn các đồ vật thô ráp, cứng rắn thì bây giờ nơi này lại bày biện các món đồ hàng hiệu đắt tiền
Cả phòng đều là logo...
Bạch Tông Ân lạnh mặt, đối với thẩm mỹ của Tề Trừng anh không muốn hiểu.
Bật đèn, gọi người dậy, sau đó sẽ nhanh chóng rời đi.
"Tề Trừng."
Chăn đã rơi trên mặt đất. Trên giường, Tề Trừng nằm co cả người lại như con tôm nhỏ. Áo ngủ hàng hiệu đầy nếp nhăn bị vén lên, tay chân trắng nõn lộ hết ra, cổ chân rất gầy, mắt cá chân lại vô cùng tinh tế.
Cơm ăn nhiều như vậy rốt cuộc nuôi cho chỗ nào hết rồi.
Người trên giường càng ngày càng không đúng. Mặt đỏ chót, lông mi nhẹ nhàng động, bị hãm sâu trong ác mộng, tâm lý rối loạn nói: "Không muốn, không muốn em trai, đau quá, hu hu hu, thật sự đau quá..."
Tề Trừng như bị đánh mà khóc thút thít cả lên.
Bạch Tông Ân ngồi ở bên giường, đưa tay ra đụng đến bên má của Tề Trừng.
Ướt nhẹp, đều là nước mắt.
"Không, không muốn, không nên đánh con, con nhất định sẽ làm việc..."
Vợ chồng Tề gia không chỉ thiên vị con út mà còn dùng bạo lực với Tề Trừng?
Bạch Tông Ân một mặt không biểu tình, anh nhấc máy gọi cho bác sĩ.
"Không phải tôi, là --chồng của tôi, cậu ấy phát sốt."
Bạch Tông Ân đem chăn nhặt lên, đắp kín lại cho Tề Trừng đang co rúm người trên giường. Lúc thu tay lại thì bị Tề Trừng ôm lấy cánh tay, cả người đối phương chậm rì rì chuyển động, hướng đến bên giường, cầu lấy một chút ấm áp. Một vẻ đơn thuần lại ấu trĩ vô hại, nhắm chặt hai mắt lấy lòng, dùng khuôn mặt dụi dụi cánh tay của anh.
"Trừng Trừng rất ngoan, Trừng Trừng rất nghe lời, không nên đuổi con đi."
Bạch Tông Ân dừng lại động tác rút tay trở về, nhìn Tề Trừng còn đang thỏa mãn.
Tề Trừng rất gầy nhưng trên mặt lại tròn tròn rất có thịt, non mềm. Da thịt hai người dán vào nhau, cảm giác kỳ quái này không nói ra lời, có hơi giống như khi đụng đến bánh giầy mà chú Quyền làm, nhưng e rằng so với cái má kia thì không mềm bằng --
"Trừng Trừng nhất định sẽ gả cho người có tiền nhất, là Tưởng Chấp, giúp ba, giúp mẹ..."
Bạch Tông Ân còn đang so sánh xúc cảm giữa cái má đầy thịt của cậu và bánh giầy, nghe thấy thế hai mắt liền lạnh lùng đi. Không chút lưu tình, dứt khoát đem tay rút ra, mặc kệ Tề Trừng trên giường mất đi hơi ấm không tìm lại được, một lần nữa rơi vào ác