"Hôm nay Tiểu Tưởng có ở lại ăn cơm không con?"
Chú Quyền dò hỏi. Bây giờ cũng không còn sớm, nên chuẩn bị cơm tối rồi.
Tưởng Chấp thống khoái đáp ứng, thẳng thắn nói: "Anh, ngày hôm may em ở lại nhá? Thật không muốn về nhà tí nào"
"Vậy để chú Quyền chuẩn bị phòng." Bạch Tông Ân thần sắc quạnh quẽ nói.
(Vẫn đang dỗi vl nè :)) )
Tưởng Chấp được Úc Thanh Thời khuyên nhủ, bây giờ cũng có thể rộng rãi mà rủ 'lòng từ bi', không ngu ngốc nháo như trước 'Không phải phòng của em thì em không ngủ' nữa.
Để cho mọi người thấy rằng mình rất rộng lượng, 'lòng dạ quảng đại' nên hắn tỏ vẻ thấu hiểu nói: "Được, không thành vấn đề!"
"Anh, sau này em nhất định sẽ tôn trọng anh dâu."
Hắn nói rất nghiêm túc, tuy rằng lúc ở trên đường bị anh dâu mắng cho một trận nhưng cũng làm hắn có thể hiểu rõ rằng anh dâu thật sự yêu thích đại ca.
Vậy hắn còn có ý tốt gì nữa chứ?
"Trước kia là em hiểu lầm anh dâu, thật ra con người cậu ấy rất tốt."
Tề Trừng trợn tròn cặp mắt, không nghĩ tới sau khi bị cậu mắng, đối phương sẽ nói như vậy.
Thiệt hay giả vậy trời?
Chắc là sẽ không đợi cậu đi rồi mới mách lẻo lại với ông xã chứ hả?
Tên nhóc muốn mách người khác bây giờ lại đang suy bụng ta ra bụng người.
Bạch Tông Ân nhìn hai người mắt qua mày lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh, dứt khoát điều khiển xe lăn đi ra phòng khách.
Tề Trừng sợ bị Tưởng Chấp tố cáo rằng đã mắng hắn, lạch bạch ôm mớ đồ mới mua lại, lẽo đẽo phía sau ông xã. Để đồ vật xuống hết rồi cậu mới nhớ đến xâu kẹo hồ lô đã mua cho Bạch Tông Ân.
Trong nhà có lò sưởi, vì thế lớp đường xung quanh đã bị chảy hết ra.
"Đều tan hết rồi..." Tề Trừng tiếc nuối, nâng xiên kẹo trong tay như bảo bối, quyết định bỏ nó vào tủ lạnh.
Buổi tối, sáu giờ rưỡi, trong nhà bắt đầu dùng bữa.
Tưởng Chấp trước đây cũng thường hay ở lại đây ăn chực, thế nên quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Hắn cái gì cũng không làm, chỉ sợ càng thêm vướng tay vướng chân vì thế mà lấy tính cách rộng rãi, dí dỏm nói chuyện với chú Quyền, chọc cho tâm tình ông rất tốt, cười rất vui vẻ.
Bữa tối hôm nay có mì sợi và cơm tẻ. Món ăn chay mặn các loại đều đủ hết.
Tưởng Chấp thích ăn cua trước tiên.
Vừa tê vừa cay lại còn nóng. Màu đỏ của dầu ớt nhìn thất rất rõ ràng.
"Đúng lúc hôm nay mua cua đồng thì Tiểu Tưởng cũng tới." chú Quyền mới sáng sớm đã thức dậy đi mua cua, nói: "Chú chọn đều là những con tươi ngon nhất. Tiểu Trừng cũng rất thích ăn cua, nhưng là ăn bánh bao gạch cua, chú còn định sẽ làm cho cậu ấy món đó."
Tưởng Chấp: "Vậy là con được hưởng ké phúc của anh dâu rồi. Cám ơn anh dâu!" sau đó còn cười tươi đến mức lộ ra hàn răng trắng.
Tề Trừng: ...
Tên vai chính công này bị làm sao vậy, giống y như Husky.
Chẳng trách sau này lại trở nên hắc hóa, dùng cái trạng thái ngốc nghếch này dù cho có một trăm hắn cộng lại cũng không phải là đối thủ của ông xã!
Ông xã của mình thật lợi hại!
Tề Trừng hút mì sợi một cái. Cậu là người phía nam nhưng cũng có thể ăn được cay. Mì vừa mới ăn vào trong miệng, đôi mắt liền sáng lên lấp lánh, không cần nói ra tiếng mọi người vừa nhìn cũng biết cậu đang rất hạnh phúc vì ăn :)))
Lần này ăn quá ngon.
"Tiểu Trừng cùng Tiểu Tưởng thật giống nhau, dáng dấp ăn cơm rất ngon miệng." Quyền thúc nói.
Tề Trừng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, chân tâm thực lòng nói: "Đó là do chú Quyền làm cái gì cũng đều ngon. Con trước đây không thích ăn mì sợi lắm nhưng món này thật sự quá ngon luôn!"
Đã từng có lần, suốt nửa tháng cậu chỉ ăn mì sợi...
"Chú Quyền nấu món cua này thật sự rất tuyệt, cậu ăn thử cái chân cua này đi, siêu giòn." Tưởng Chấp mỗi lần ăn chực cơm đều nhớ thương tay nghề của chú Quyền.
Tề Trừng ăn thử chân cua, quả thực rất ngon.
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên náo nhiệt. Mì sợi cay cay, vì thế mà miệng nhỏ của Tề Trừng cũng bị cay thành đỏ đỏ hồng hồng. Cậu uống rất nhiều nước, nhưng cũng không nỡ dừng đũa.
Tưởng Chấp thấy được cười to, nói ăn chút dấm chua thì sẽ hết cay ngay.
Bạch Tông Ân ăn những món thanh đạm, là do chú Quyền tự chuẩn bị riêng cho anh.
Nhưng hiện tại, anh chỉ mới gắp được mấy đũa đã hạ xuống, dừng lại.
"Con ăn xong rồi."
"Sao hôm nay con lại ăn ít như vậy?" chú Quyền lo lắng cho thân thể Tông Ân.
Bạch Tông Ân: "Không có khẩu vị gì ạ."
Tề Trừng lập tức buông chén xuống, giơ tay phát biểu: "Tui có mua kẹo hồ lô, là sơn tra á, không có hứng ăn thì anh ăn cái này khai vị đi, chua chua ngọt ngọt."
Người chào hàng Tiểu Trừng lại xuất hiện.
"Không cần." Bạch Tông Ân từ chối.
Tưởng Chấp: "Anh, hay là ăn chút cháo đi? Nếu không thì anh muốn ăn món gì?"
"Không cần làm phiền. Cậu ăn cơm của cậu đi."
Tưởng Chấp từ nhỏ đã nghe lời Bạch Tông Ân một vành. Anh trai nói như vậy thì chính mình liền hóa bé ngoan ăn cơm. Sau đó thì hắn phát hiện anh trai đi rồi còn anh dâu ăn cơm thì buồn bã ỉu xìu, vì vậy nói: "Anh của tôi không thích ăn đồ ăn vặt."
"Vậy anh ấy thích ăn cái gì?" Tề Trừng lập tức quay đầu liền hỏi. Tí nữa cậu nhất định sẽ đi mua.
Tưởng Chấp lập tức trả lời lại "Tôi cũng không biết."
"Vậy mà cậu còn nói là anh ấy không thích ăn đồ ăn vặt!!" Tên em rể thúi này!
"Không phải, trước đây khi còn bé, anh trai cũng hay ăn kẹo bánh, socola gì gì đó, thế nhưng sau khi——" chú Bạch và dì Lý qua đời thì đã không thấy anh ấy ăn nữa rồi. Tưởng Chấp không nói nên lời.
Đừng thấy Tưởng Chấp ngu ngu ngốc ngốc giống Husky mà coi thường hắn, dù gì hắn vẫn là nam chính công, tư duy rất nhạy bén.
Tưởng Chấp hàm hồ nói: "Cậu tự đi mà hỏi anh ấy đi."
Tề Trừng trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập oán giận. Chính là kiểu 'Phí công tui cho cậu sắc mặt tốt', 'Còn tưởng đâu cậu biết được câu trả lời', ghét bỏ hắn ra mặt.
Tưởng Chấp thấy thế, tâm lý ngược lại thấy thoải mái, lần thứ hai xác nhận được anh dâu không còn có ý đồ với hắn nữa.
Thậm chí còn rất ghét bỏ hắn.
Vui vẻ vui vẻ.
Vì vậy lại ăn thêm một bát nào!
Tề Trừng cơm nước xong, lo lắng cho ông xã nên lạch bạch chạy ra phòng khách, kết quả không có ông xã ở đấy.
Cậu nâng bảo bối kẹo hồ lô trong tay, mở giấy gói ra nhìn thử.
Siro tan lên kẹo hồ lô, lóng la lóng lánh.
Rất đẹp.
Phải kiểm tra rằng nó thật hoàn mĩ rồi mới đem lên đưa cho ông xã, Tề Trừng cẩn thận từng li từng tí cất kẹo trở lại hộp.
Cửa mở, Bạch Tông Ân một mặt lạnh nhạt, không nói lời nào.
"Ta đa!" Tề Trừng vui vẻ phối nhạc, cao hứng rút giấy bọc ra. Bên ngoài quả sơn tra màu đỏ đã bị ngưng kết thành đường tinh, được bọc trong lớp giấy gói trắng trắng nhìn đến đẹp đẽ ngon miệng.
"Tui mua vị nguyên bản á, còn thêm cả đậu phộng nữa. Chỗ bọn họ tự rang đậu phong nát hết cả, thơm cực kì."
Tề Trừng không tin ông xã nghe vậy mà còn không động lòng. Cún con trợn to mắt, cái này ăn ngon lắm luôn đó!
Lúc đó đến lượt cậu mua, thì vị nguyên bản chỉ còn một cái. Phía sau còn rất nhiều người xếp hàng, các vị khác cũng còn rất nhiều. Tề Trừng xoắn xuýt không biết nên làm sao, nghe mấy người phía sau bắt đầu phàn nàn thúc giục, cậu không có thời gian nên hỏn lọn các thứ, mồm nhanh hơn não nói muốn vị nguyên bản.
Sau đó Tề Trừng chỉ mua được mỗi một cái.
Dọc đường trở về, trong thâm tâm còn khóc chít chít.
Tề Trừng bây giờ đang liếm liếm môi nhỏ, bởi vì khi nãy ăn cay nên có chút ngứa miệng.
Ấy, không được, không thể, đây là để cho ông xã ăn!!!
Cậu không có thèm đâu!
Bạch Tông Ân ánh mắt nhìn đến nơi nào đó.
Môi thiếu niên đỏ bừng, so với thường ngày thì có chút mọng nước hơn.
Cỗ buồn bực trong đáy lòng kia không biết đã thay đổi từ bao giờ, bực bội vẫn còn nhưng có gì đó khang khác.
Bạch Tông Ân dời ánh mắt, ngữ