"Đẹp thật, vẽ Phạn Phạn đẹp hơn nhiều luôn này."
Chú Quyền khen ngợi rồi nói: "Chúng ta treo cái này ở phòng trò chơi nhé? Hay là phòng khách? Chú thấy treo ở phòng khách được đấy, vừa vào nhà là có thể thấy Phạn Phạn ngay, tốt biết bao."
Cuối cùng nghe theo chú Quyền treo ở phòng khách, cũng may là khung tranh không lớn lắm nên được treo lên tường cạnh giá sách với bàn lớn, ánh mặt trời từ cửa sổ sát đất rọi vào nhà, chiếu lên bức tranh, cả căn phòng đều sáng sủa ấm áp.
Bởi vì bức tranh này mà chú Quyền càng đối xử nhiệt tình với Lưu Tư Niên hơn.
Tết đến thì chung quy vẫn phải tán gẫu về chuyện gia đình, nói tới nói lui lại nói đến tình huống của Lưu Tư Niên.
Tề Trừng cứ sợ Lưu Tư Niên không thích người khác hỏi về vấn đề này, ai ngờ hắn lại còn cười nói: "Tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn."
Bản thân chú Quyền cũng là cả đời không kết hôn, nhưng cái "không kết hôn" của ông không phải theo chủ nghĩa thời thượng, mà khi ông muốn kết hôn thì người mình yêu lại không còn, đợi qua một thời gian sau, tuổi đã cao lại không tìm được người thích hợp, hơn nữa ông còn không có tiền.
Làm công kiếm tiền, công việc gì ông cũng làm, chờ đến khi tiết kiệm được đủ tiền mua nhà thì không còn người mình thương, ông Lý cũng đi mất, thế là chú Quyền đến chăm sóc cho Bạch Tông Ân, bận trước bận sau hết nửa đời người, lòng muốn kết hôn cũng chẳng còn.
Ông cảm thấy sống như vậy là tốt rồi.
"Độc thân là tự do, kết hôn cũng rất tốt, già rồi còn có người bầu bạn." Chú Quyền nói một nửa rồi im lặng, ông không phải bậc cha chú của Lưu Tư Niên, nói những điều này giống như giục kết hôn vậy, thế nên ông liền đổi chủ đề: "Tiểu Trừng, lát nữa con nhớ đi lấy bánh ngọt nhé."
"A, đúng rồi."
Lúc ăn sủi cảo, Tề Trừng vẫn còn nhớ đến bánh ngọt, giờ vừa ngắm bức tranh xong lại quên mất tiêu.
"Có ai tổ chức sinh nhật sao?" Lưu Tư Niên tự nhiên tiếp chuyện.
"Là Tiểu Lộ đấy.
Thằng bé sinh vào mùng một đầu năm, năm ngoái mười tám, năm nay là lên mười chín rồi." Chú Quyền nhớ rất rõ chuyện năm ngoái, ông ngỏ ý mời: "Tư Niên, nếu con rảnh rỗi thì buổi trưa tới dùng cơm, chú có làm mì sợi, cũng không biết con có thích ăn không."
Tổ chức sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ mới đúng.
Lưu Tư Niên: "Ồ, mười chín à." Năm ngoái cậu nhóc kia đề phòng hắn, lại còn nói mình "chưa trưởng thành".
Thì ra là một nhóc lừa đảo, đúng là láu cá thật.
"Vâng, vậy con cũng không khách khí nữa." Lưu Tư Niên đáp ứng.
Tề Trừng đi lấy bánh ngọt, thuận tiện đi ra ngoài tản bộ một vòng, đẩy cả Nga Tử cùng Tiểu Lộ đi cùng.
Gần đây ông xã vẫn luôn bận rộn trong phòng sách, có đôi khi còn không thấy người đâu, vậy nên Tề Trừng cũng tự chơi một mình, cậu là Trừng Trừng có sự nghiệp vững mạnh đó!
Đương nhiên chủ yếu vẫn vì cậu hi vọng Tưởng Kỳ Phong nhanh nhanh bị cho ra đảo.
Khi trước Tề Trừng còn muốn giúp đỡ ông xã, tự giới thiệu rồi đề cử rằng trước đây mình là lập trình viên, nhưng kết quả...!
Làm cá mắm quá lâu, thời đại đổi mới quá nhanh, Trừng Trừng bây giờ chỉ xứng đáng bám quần ông xã mà thôi.
Ui ui ui.
Phạn Phạn rất thích ra ngoài chơi, chỉ muốn ba ôm chứ không muốn ngồi xe.
Người ba ruột mang tên Tề Trừng dứt khoát từ chối: "Trời ơi bé cưng ơi, con không biết bây giờ mình nặng bao nhiêu đâu..."
"A a ~ "
Phạn Phạn đập hai cánh tay, Phạn Phạn không có biết ~
"Để em ôm." Lộ Dương nói.
Tề Trừng nhìn tay chân nhỏ nhắn của Tiểu Lộ, có chút hoài nghi: "Được không đó? Nếu như nặng thì em cứ đặt thằng bé vào xe, đừng cố chịu đựng."
"...!Lúc trước, em từng khuân vác thùng bia cả nửa ngày." Lộ Dương nói.
!
"Trai trẻ mạnh ghê!" Tề Trừng khen một tiếng rồi nhét Nga Tử vào lòng chú Tiểu Lộ, còn mình thì đi đẩy xe đẩy trẻ em.
Phạn Phạn chỉ muốn được ngắm nhìn thế giời người lớn, vậy nên ai ôm nhóc cũng được, ngoan ngoãn nằm trong lòng chú Tiểu Lộ, hai mắt tròn xoe nhìn xung quanh.
Nhóc nhìn mọi người, mọi người cũng nhìn nhóc.
"Oa, đáng yêu quá đi."
"Em bé xinh quá."
Còn được khen quá trời.
Hôm nay Phạn Phạn đội mũ nhung thỏ, có hai tai thỏ rủ xuống, nhóc con thích nghịch cái này lắm.
Áo quần mặc cũng mềm mại lông xù, hơn nữa mắt Phạn Phạn to tròn, da lại trắng, môi thì hồng, trông đáng yêu xinh xắn biết bao, cứ như mấy bé gái vậy.
Lúc lấy bánh ngọt, Phạn Phạn còn dựa vào mặt mà được tặng một viên kẹo hoa hồng nữa.
Ăn thì không thể rồi, chỉ có thể cầm chơi thôi.
"Không được bỏ vào miệng ăn đâu đó nha." Tề Trừng nói rồi nhìn Nga Tử, khá lắm, chỉ nghe hiểu mỗi chữ "ăn" thôi, mới đó đã lè lưỡi liếm vỏ kẹo rồi.
Tề Trừng lấy lại kẹo, Phạn Phạn cũng không khóc mà chỉ giương mắt nhìn ba.
"Cám ơn Phạn Phạn nha, ba ăn đây." Tề Trừng Trừng cố ý xuyên tạc ý của Nga Tử, lột vỏ kẹo bên ngoài ra.
Phạn Phạn gấp gáp há to miệng, Tề Trừng cho nhóc liếm một miếng.
Phạn Phạn vừa vươn đầu lưỡi ra chạm đến, còn chưa kịp nếm được vị ngọt thì đã thấy viên kẹo bay vào miệng ba nhỏ.
Tề Trừng a một ngụm ăn hết, thuận tiện lừa gạt Nga Tử: "Con đã ăn rồi đó, miếng đầu tiên cho con ăn luôn rồi, con cẩn thận nếm lại xem?"
Phạn Phạn liếm miệng, giống như đang nếm lại thật vậy.
Tề Trừng cười ha ha, Phạn Phạn ngốc.
Lộ Dương:...
Xem ra là ngốc bạch ngọt cùng nhóc cơm ngọt rồi.
Lúc bọn họ trở về, chú Quyền cũng đã nấu xong cơm trưa: "Chờ chút..."
Chuông cửa vang lên, Lộ Dương đi mở cửa.
Mở cửa ra thì thấy người đứng đối diện là Lưu Tư Niên, đối phương cười nói: "Tiểu Lộ tiên sinh, sinh nhật mười chín tuổi vui vẻ nhé."
...!Cái người này biết lần trước gặp nhau y đã thành niên nên giờ mới cố ý nói như vậy.
Lộ Dương lạnh nhạt giả vờ như không hiểu: "Cám ơn."
"Người đến đông đủ rồi, chúng ta ăn cơm thôi." Chú Quyền nói.
Lưu Tư Niên mang theo một bình rượu đỏ, Tề Trừng thấy vậy liền nói mở ra rồi chúng ta cùng cụng một ly.
Bạch Tông Ân cũng không ngăn cậu, dù sao cũng đang ở nhà, có say cũng không sao, vậy nên anh không nhiều lời.
Khui rượu.
Bữa trưa hôm nay mọi người ăn đồ ăn Trung Quốc, chú Quyền cán mì bằng tay, mì sợi mềm mềm dai dai, ăn cùng với rau củ quả gồm khoai tây, cà rốt, nấm mèo, kim châm, đậu phụ, tất cả được thái hạt lựu rồi xào lên.
Phía trên còn được đặt một quả trứng trần...!cái này thì chỉ Lộ Dương mới có thôi.
Tề Trừng rất thích ăn các món trộn khô.
Món ăn phụ là món rau trộn, có thịt bò hầm thái lát, có tai lợn, trứng muối, thạch da pha lê, ba chỉ xào rau củ, vừa có thịt vừa có rau.
"Tư Niên có ăn quen không con?" Chú Quyền lo món ăn không hợp khẩu vị với hàng xóm.
Lưu Tư Niên nói: "Ăn ngon lắm chú, bình thường con cũng hay nấu ăn nhưng thật sự không bằng tay nghề làm mì sợi của chú."
"Ôi chao, Tư Niên còn biết nấu cơm sao?" Chú Quyền kinh ngạc, bây giờ có ít người