Tăng Gia Hân khống chế cảm xúc khá tốt nên không hề hấn gì với việc này. Cô lạnh nhạt gạt tay Andy ra.
Thế nhưng vẫn bị anh giữ chặt lại. Mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cô cũng không quan tâm.
Giờ đây cô đã quá mệt mỏi rồi.
Andy không hề làm gì quá đà, anh chỉ ôm cô vào lòng, dựa đầu mình vào bã vai cô rồi nói lên bao tâm tư thầm kín:
“Em biết không, gần 2 năm trước, ngày em quyết tâm tuyệt giao, ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi thì tôi đã rất đau khổ. Tôi biết rằng em đã có người mình thích, em chờ hắn 18 năm trời.
Cứ nghĩ lại về hình bóng người con gái với nụ cười tươi như hoa nở đã kéo tôi ra khỏi bóng đêm bao phũ khiến tôi không thể tự chủ được.
Tôi biết em rời xa tôi vì hắn ta, nhưng tại sao em không thử nghĩ đến việc tiến đến với người khác? Thử thay đổi bầu trời?
Cuộc đời thật trớ trêu, tôi vẫn yêu em say đắm. Tôi không thể nào quên được. Tôi đợi em, đợi em mãi, em vẫn không quay lại.
Rồi khi tôi tuyệt vọng, tôi mới biết rằng em đã theo ngành y học theo di nguyện của tổ tiên. Lúc đó, tôi điên cuồng tìm ra cách thức để em để ý đến tôi.
Tuy nhiên, tôi khó lòng tìm ra được. Rồi tôi tìm đến những cái nguy hiểm hơn. Nhưng rồi khi gặp lại, em nào hiểu lòng tôi!”
Dứt lời, Andy buông tay và rời khỏi căn cứ bí mật của Tăng Gia Hân. Bóng lưng chất chứa nỗi cô đơn, lạnh lẽo của anh khiến cô nhoi nhói con tim.
Chưa kịp định thần, Andy lại nói tiếp:
“Em yên tâm, NAr sẽ nhanh chóng kết thúc. Nhưng tôi thì vẫn đợi em, chờ ngày em ngoảnh mặt lại!”
Lời nói vội vã như thế thôi cũng đủ làm Tăng Gia Hân cảm thấy có lỗi tột cùng. Cô không ngờ rằng Andy vẫn còn yêu cô như ngày xưa.
Thuở ấy, ngỡ rằng đó là tuổi trẻ bồng bột, ngây ngô, khờ dại. Mấy ai nghĩ rằng vẫn có người yêu cô đến thế.
Andy yêu cô 10 năm, cô đáp lại bằng sự hắt hủi. Giống như cô yêu “hắn ta”, “hắn ta” cũng đáp lại cô tương tự.
Phải chăng đây là báo ứng?
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh đêm mưa giông bão vào 10 năm về trước, một cậu bé tầm 15 tuổi, thân mình ướt đẫm nước đang ngồi bên lề đường.
Cậu bé không hề run hãi, mà còn rất bình tĩnh. Trời bão tố bập bùng khiến cô lo sợ. Đang ở trong chiếc Roll-Royce ấm áp, cô bỗng nhìn thấy cậu.
Bất chấp thứ khiến cô sợ hãi nhất, cô liền mang ô ra che cho cậu. Lạ thật! Vừa gặp mà như đã quen từ lâu.
Tại sao vậy nhỉ? Cậu bé đem cho cô những cảm xúc thật lạ, thật ấm áp…
Cô đưa cậu lên xe và dắt cậu về nhà mình. Nguyên chặng đường, cậu ta không