Sau cuộc gọi điện, tinh thần của Tề Triết bỗng tươi lên hẳn. Bất chợt, anh nhớ ra một người, có lẽ, người đó có thể giúp được anh trong việc theo đuổi lại vị hôn thê cũng nên.
Anh nhấc điện thoại lên, lại một lần nữa anh bấm số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
“Lâu lắm rồi cậu mới gọi lại cho tôi. Sao? Có chuyện gì cần Đông Phương Hoàng Minh này rồi hả?”
Đông Phương Hoàng Minh nói với giọng điệu cợt nhã. Tề Triết cũng giễu cợt lại:
“Đương nhiên! Không có chuyện thì cần gì phải gọi cho anh chàng suốt ngày thất tình như cậu kia chứ!”
Nghe những chữ cuối khiến Đông Phương Hoàng Minh không khỏi tức giận. Dù sao cả hai đều đang thất tình. Không được câu an ủi thì thôi, đây còn sỉ nhục anh.
Nhưng đã là bạn thân ắt hẳn phải hiểu nhau. Hiếm khi Tề Triết bắt chuyện nên Đông Phương Hoàng Minh đoán ra ngay là mặt tình cảm.
“Lại là Tăng Gia Hân?”
Anh dáy ngay vào mục đích chính.
Tề Triết không khỏi bất ngờ. Dù là bạn thân thì cũng không thể tâm đồng ý hợp thế này được.
Thấy Tề Triết không phản ứng lại, Đông Phương Hoàng Minh lại tiếp tục trêu đùa cho đến khi Tề Triết cứng họng thì mới thôi.
“Sao nào? Thấy tôi hiểu cậu quá chứ gì? Haizz… Bạn bè thân thiết hàng chục năm rồi sao không hiểu nhau được?
Nếu đã hiểu nhau như thế, hay là chúng ta thử đến việc yêu nhau đi. Ngày nay họ không dị nghị những người cùng giới thích nhau, yêu nhau và ở bên nhau nữa.
Hay chúng ta….”
“Cậu im đi. Tôi tìm cậu là có chuyện thật!”
Chưa kịp nói hết, Đông Phương Hoàng Minh đã bị Tề Triết cướp lời. Tất cả cũng bởi vì lời nói của anh quá ghê rợn, làm Tề Triết nổi hết da gà.
“Thôi. Tôi không nói nữa. Cậu bị sao thì buông xõa hết đi!”
Tề Triết thở dài, lấy một hơi thật sâu rồi kể ngọn ngành đầu đuôi mọi chuyện cho Đông Phương Hoàng Minh nghe.
“Thực sự là tôi chẳng biết tôi có tình cảm với Tăng Gia Hân không nữa. Nhưng cứ nghĩ đến cô ấy, trái tim tôi nó lạ lắm. Nó đập nhanh, đầu óc tôi trằn trọc, nhiều đêm thao thức vì cô ấy.
Riết rồi tôi cũng không biết phải làm sao.
Nhưng đến khi tôi cảm thấy mình đã nhận ra mọi chuyện thì cô ấy lại rời bỏ tôi mà đi. Đã gần 1 tháng rồi không có chút tin tức. Tôi bực đến mức không chịu được.
Tôi nghe ngóng được rằng Gia Hân đi Tây Phi nghiên cứu gì đó. Ấy mà dấu vết lại biệt tăm.”
“Dừng lại. Thế