Đúng như lời Tăng Gia Hân dự đoán, sáng sớm hôm sau, Tề Triết đã tỉnh lại. Ánh sáng dịu nhẹ của tiết trời mùa thu trong lành, mát mẻ của Ninh Quốc chiếu vào trong khung cửa sổ phòng bệnh làm Tề Triết hơi khó chịu. Anh nheo mắt nhìn xung quanh.
Ngay lúc đó, Tăng Gia Hân liền bước vào. Bằng giọng nói ôn nhu nhưng không kém phần nghiêm khắc, cô hỏi:
“Anh tỉnh rồi à? Uống chút nước đi.”
Tề Triết vừa thấy cô liền tỉnh như sáo. Ánh mắt né tránh của anh đặt lên người cô. Dù vậy, anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu uống chút nước. Tăng Gia Hân nhìn hành động của anh mà khẽ mỉm cười.
“Anh không sao là tốt rồi. Em có điều muốn hỏi, tại sao anh lại giấu em?”
Dáng vẻ dịu dàng kia dường như tàn phai, đổ lại bây giờ Tăng Gia Hân cô trông rất giống như đang uy hiếp đối phương. Tề Triết trước giờ có lẽ chỉ sợ mỗi mình cô. Vậy nên, sau khi nghe cô hỏi, anh liền phun ngụm nước ra bên ngoài.
Cô bất lực nhìn anh. Rồi cô bước lại nâng má anh lên, véo má anh rồi nũng nịu hỏi. Nghiêm khắc không được thì cô dùng mỹ nhân kế vậy.
“Nè… Nói đi… Anh giấu em cái gì?”
Tề Triết không kìm được nhưng rồi cũng cố lãng tránh:
“Anh làm gì giấu em kia chứ?”
“Anh không nói thật là em đi á nha”
Tăng Gia Hân đứng dậy, định ngoảnh mặt đi thì Tề Triết kéo tay cô lại. Định nói nhưng thôi, rồi anh cũng để cô quay đi. Có lẽ anh sợ, anh sẽ là mối nguy hiểm đối với cô. Ngay chính lúc này, anh chỉ là con bệnh, không biết sẽ chết lúc nào, không biết sẽ sống được bao nhiêu lâu. Mọi chuyện đều chẳng phải do anh quyết định.
Tề Triết cúi gầm mặt xuống, ánh mắt rầu rĩ đặc trưng cho tâm trạng đau khổ, tâm tư rối bời của anh được hiện lên. Tăng Gia Hân không muốn nhìn thấy dáng vẻ của anh nên cô liền quay lại, bước về phía anh, cất giọng trìu mến pha lẫn chút ấm áp khiến con người ta nghe xong cảm thấy từ tận đáy lòng yêm ấm hẳn.
“Triết, thật ra em biết tất cả rồi, từng chút từng chút một. Ngay từ lúc anh tạo