“Chúng tôi đã tìm ra một số phương thuốc gia truyền có thể kìm chế NArs trong vòng vài tuần.”
“Với trong đó, một số loại virus chúng tôi tìm ra có thể làm phản tác dụng của NArs. Nó sẽ khiến NArs bị kìm hãm trong vòng 3 đến 5 ngày. Nếu thành công chúng ta có thể tìm ra điểm mấu chốt trong NArs có gì và phát minh ra được thuốc dễ dàng hơn.”
Bây giờ đã là gần 2 tuần sau khi họp báo. Tăng Gia Hân với thể chất khác người nên đã sớm ức chế được NArs trong cơ thể. Cô không biết lúc nào mình sẽ phát bệnh trở lại, do đó cô đang tận dụng tối đa thời gian của mình.
“Thưa tiểu thư, có người gửi cái này đến cho cô.”
Tăng Gia Hân hơi bất ngờ, không biết ai lại gửi đến cho mình cái này. Cô bước lại nhận lấy và vội mở chiếc hộp ra. Trông chiếc hộp cũng khá nhỏ, không biết bên trong đựng những thứ gì.
Bên ngoài có ghi dòng chữ: “Gửi Yuu”
Vừa nhìn cô đã nhận ra, chính Andy đã gửi cho cô. Nhưng tại sao anh lại gửi cho cô chiếc hộp này? Vừa tò mò vừa lo lắng, vô vọi mở ra. Thấy bên trong có một lọ thuốc cùng hai mẫu giấy. Cô cầm mẫu giấy đầu tiên lên thì thấy rất nhiều loại thảo dược được ghi rồi còn có cả phương thức điều chế.
Cô cầm lá thư được giấu kín trong một chiếc phong bì lên, lòng cô nao nao, có chút buồn bã. Ánh mắt cô đượm buồn. Cô vội bê chiếc hộp rồi vào phòng nghỉ của mình đọc hết lá thư tay kia:
“Gia Hân à, không biết bây giờ em đang làm gì? Không biết em còn nhớ anh không? Anh biết, dạo gần đây em rất mệt mõi. Anh còn biết rằng em đã nhiễm NArs.
Anh không muốn nhìn thấy em đau đớn nên anh đành đẩy nhanh tiến trình để hoàn thành thuốc giải. Anh muốn em được sống, sống trên danh nghĩa một người bình thường, khỏe mạnh và tràn đầy nhiệt huyết.
Anh muốn đứng từ xa nhìn thấy em cười và sống hạnh phúc bên người em thương.
Liệu em có còn nhớ những kỉ niệm ngày xưa hay không? Anh nhớ những lần chúng ta cùng nhau đi vào siêu thị lựa nguyên liệu để về làm bánh dịp sinh nhật của anh. Anh nhớ những lần em gặp chuyện buồn liền ghé qua anh tâm sự.
Anh nhớ những lần em mệt mõi vì luận án, anh liền chạy qua giúp em tuy em với anh khác chuyên ngành. Thật nực cười biết bao.
Anh còn nhớ những đêm sấm chớp đùng đùng, em vờ tỏ ra mạnh mẽ để anh không lo lắng cho em. Anh còn nhớ rất rõ những khi em và anh cùng đi đua xe. Cái cảm giác đó không thể nào quên được.
Em luôn phấn đấu để đạt đến những gì