Ông Xã Hội Chứng Asperger Của Tôi

Trùng sinh


trước sau

Mộc Tiểu Nhã phải chết, thật ra mà nói thì bắt đầu từ mười ngày trước, cô đã cảm thấy bản thân mình cách cái chết càng ngày càng gần.

Mười ngày trước, cô về nước thăm người thân, mới ra sân bay đã bị ngất ở ven đường. Cô đột nhiên ngất đi, tạo nên khung cảnh bối rối hỗn loạn, cũng may biện pháp cứu viện ở sân bay tốt, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.

Đến khi tỉnh lại, người nhà của cô đều đã bị gọi đi, không cần hỏi nhiều, chỉ cần nhìn đôi mắt sưng đỏ của bố mẹ, Mộc Tiểu Nhã liền biết bệnh của mình cũng không nhẹ, nếu không thì bố mẹ luôn luôn bình tĩnh sẽ không thất thố như vậy. Cô muốn hỏi một chút, nhưng ngay cả sức để mở miệng cô cũng không có.

Sau đó cô lại bắt đầu hôn mê, cả người mê man, tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, cơ thể càng ngày càng suy yếu, mà các thiết bị chữa bệnh bên giường cô, ngày càng nhiều hơn.

Đợi đến khi trạng thái mê man của cô tốt hơn một chút, cô đã vào phòng ICU hai lần, đồng thời thời gian cũng qua được một tuần. Cũng đến tận giờ phút này, cô mới biết rõ ràng mình bị bệnh gì.

"Cô Mộc, cô mắc phải một bệnh di truyền rất hiếm gặp." Bác sĩ phụ trách đồng tình nói với cô: "Căn bệnh di truyền này có tính đột phát, tỉ lệ phát bệnh rất thấp, mà trước khi phát bệnh cơ thể sẽ không cảm thấy có chỗ nào bất thường cả, nhưng một khi phát bệnh cơ thể sẽ suy nhược một cách nhanh chóng."

"Vậy.... có thể chữa khỏi không?" Mộc Tiểu Nhã hỏi xong, mẹ Mộc đứng bên cạnh không nhịn được liền khóc thút thít, không cần bác sĩ trả lời, trong lòng Mộc Tiểu Nhã đã có đáp án.

"Thật xin lỗi, trước mắt vẫn chưa có phương pháp để chữa trị căn bệnh này." Bác sĩ tiếc hận nói.

"Tôi biết rồi." Phản ứng của Mộc Tiểu Nhã cũng coi như bình tĩnh, trong suốt một tuần hôn mê, cô cũng không phải là hoàn toàn mất ý thức, là chủ nhân của thân thể này, nên cô cũng rất hiểu tình trạng cơ thể mình hiện tại, nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, "Vậy tôi còn bao lâu nữa?"

"Cơ quan nội tạng của cô đã bắt đầu suy yếu, dựa theo tốc độ hiện tại, lạc quan một chút thì đại khái là còn khoảng..... năm ngày." Năm ngày này, là nhờ bác sĩ dùng các loại thuốc quý giá để tranh thủ cho cô, nếu như bỏ mặc không quan tâm, có lẽ cô chỉ còn lại một ngày mà thôi.

Nếu nhất định phải chết, Mộc Tiểu Nhã không muốn bố mẹ lãng phí tiền bạc vào người mình nữa, nhưng cô cũng biết, đây là điều cuối cùng bố mẹ có thể làm vì cô, nếu như cô ngăn cản, sau khi cô đi thì bố mẹ sẽ càng đau lòng hơn.

Năm ngày tiếp theo, Mộc Tiểu Nhã ngoại trừ an ủi bố mẹ ra thì chỉ có tiếp khách đến thăm hỏi, tất cả mọi người quen hay không quen chỉ cần là có quan hệ họ hàng thân thích với nhà cô đều đến thăm hỏi cô. Ai nấy cũng đều tiếc hận đồng tình, Mộc Tiểu Nhã nhìn nhiều rồi cũng quen với mọi ánh mắt.

Mãi cho đến ngày thứ tư, tinh thần của Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên tốt hơn nhiều, tinh lực đột nhiên tới, khiến cho cô nhớ tới một câu nói không tốt: Hồi quang phản chiếu.

Vậy là cô không thể sống đến ngày thứ năm hay sao?

Mộc Tiểu Nhã suy yếu cuối cùng cũng có chút sức lực để nhúc nhích, cô chống tay ngồi dựa vào đầu giường, cố gắng mở ngăn kéo đầy giường, lấy điện thoại di động của mình. Điện thoại đã hết pin từ lâu, Mộc Tiểu Nhã ấn nút ở đầu giường gọi y tá: "Xin chào, cô có sạc pin không, có thể cho tôi mượn một lát không?"

"Để tôi lấy cho cô sạc dự phòng." Ổ điện đầu giường đã cắm đầy các thiết bị, căn bản không có chỗ trống cho Mộc Tiểu Nhã cắm sạc pin. Mà bác sĩ đã sớm thông báo, bệnh nhân của phòng bệnh này có thể qua đời bất cứ lúc nào, cho nên y tá cống hiến sạc dự phòng của mình, để cô gái tuổi tác cũng không khác mình mấy này có thể nhanh sử dụng điện thoại.

Cắm sạc dự phòng, chỉ trong một lát sau điện thoại đã có thể lên nguồn, tiếp đó, là những âm báo vang lên liên tục. Vô số cuộc gọi, Wechat, email lấp đầy thanh thông báo.

Mộc Tiểu Nhã chậm rãi kiểm tra, một nửa là từ công việc của cô, một nửa là của hai cô bạn thân. Tin nhắn về công việc cô không mở ra bất cứ cái nào, chỉ mở ra tin nhắn hai người bạn gửi tới.

Phương Hủy: Tiểu Nhã đang làm gì đấy, lại bế quan thiết kế à? Sao mấy ngày nay không gặp được cậu thế? Gọi cũng không nghe máy?

Lương Nặc Nặc: Tiểu Nhã, bao giờ cậu về nước? Lúc nào về thì nhớ ghé qua chỗ tớ nhá. Bây giờ anh đào cả núi đều chín hết rồi, cậu mà tới thì tớ sẽ mời cậu ăn hết luôn.

Đúng rồi, mình đã đồng ý với Nặc Nặc là sẽ đến chỗ cô ấy, trước kia là không có thời gian để đi, còn bây giờ chỉ sợ là không đi nổi. Cười khổ, Mộc Tiểu Nhã định nói tạm biệt với hai cô bạn thân của mình.

"Ầm!"

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh bị đẩy ra thô bạo, một người đàn ông xông vào, phía sau là cô ý tá lo lắng khuyên can: "Anh này, anh đang làm gì vậy, chỗ này là phòng bệnh, anh không thể làm loạn như vậy."

Người xông vào không để ý tới y tá, trong tay anh ta ôm một xấp tài liệu, nhìn chằm chằm vào Mộc Tiểu Nhã người đang nằm trên giường bệnh, mặc cho y tá kéo anh, anh ta cũng không giải thích mà cũng không rời đi.

Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của mình, người đàn ông này đội mũ đeo khẩu trang, che chắn mặt mình rất cẩn thận, chỉ lộ ra đôi mắt, cái tạo hình như vậy nhìn qua cũng không phải người tốt lành gì. Nhưng kỳ lạ nhất là, Mộc Tiểu Nhã lại cảm thấy đôi mắt của người này rất quen thuộc, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó.

Động tác của y tá càng lúc càng lớn, người đàn ông bối rối né tránh, đang lúc lôi kéo, mũ cuat anh ta rơi xuống, lộ ra vết sẹo bên tai. Vết sẹo này cực lớn, kéo dài từ sau tai đến dưới cái khẩu trang, lại từ dưới khẩu trang kéo xuống đến bên trong cổ áo, da thịt giao thoa, nhìn đáng sợ đến cực điểm. Y tá giật nảy mình, cánh tay đang lôi kéo kia cũng bất giác dừng lại.

"Bạch Xuyên?" Mộc Tiểu Nhã nhận ra người này.

Nghe được tên của mình, ánh mắt của anh ta sáng lên, nhưng vẫn không nói một lời tiếp tục nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Nhã như cũ.

"Y tá, đây là bạn của tôi." Nhận ra anh, cô giải thích với y tá.

"Bạn của cô? Vậy tại sao không nói chứ?" Y tá hơi tức giận, mình hỏi anh ta gần nửa ngày trời, mà người này lại không nói một câu nào cả, cô còn cho rằng anh ta là người câm rồi chứ.

"Thật sự xin lỗi." Mộc Tiểu Nhã vội vàng nói xin lỗi, cô biết Bạch Xuyên dị thường, nhưng người khác không biết. Bạch Xuyên là hàng xóm
của cô, là người mắc chứng tự kỷ thiên tài. Anh từ nhỏ đã sống cùng với bà nội, chỉ là bốn năm trước, sau khi bà Bạch qua đời, Bạch Xuyên cũng rời khỏi đại viện ký túc xá của giáo viên công chức, sau đó họ cũng chưa từng gặp lại.

"Bạch Xuyên, sao anh lại tới đây?" Tốc độ nói của Mộc Tiểu Nhã chậm lại, ôn nhu hỏi.

"Anh.. anh nghiên cứu tất cả bệnh án liên quan đến em.. nhưng... anh vẫn chưa tìm được cách cứu em." Trên khuôn mặt đầy những vết sẹo của Bạch Xuyên tràn ngập lo lắng, cánh tay ôm bệnh án phát run, từng chữ nói ra cũng đứt quãng, lời nói đầu không khớp với lời nói sau.

Mộc Tiểu Nhã hơi ngạc nhiên: "Anh là bác sĩ?"

"Anh không phải." Bạch Xuyên ảo não lắc đầu, lần đầu tiên anh có cảm giác hối hận mãnh liệt như thế này, vì sao trước đây mình không học y chứ? Bà nội nói anh là thiên tài, vậy nếu như anh học y, bây giờ anh đã có cách để chữa khỏi bệnh cho Mộc Tiểu Nhã.

Bệnh của Mộc Tiểu Nhã là bệnh di truyền đột phát, trừ khi thay đổi gen, nếu không tuyệt đối không có khả năng chữa bệnh. Nhưng Bạch Xuyên, là người duy nhất trong tất cả những người đến bệnh viện thăm cô kể từ sau khi cô phát bệnh, có ý định muốn tìm cách chữa cho cô.

Mộc Tiểu Nhã có chút tò mò: "Vì sao anh muốn chữa cho em?" Cô tự hỏi, cô và Bạch Xuyên gặp nhau cũng không phải là đặc biệt nhiều.

Bạch Xuyên: "Anh muốn cưới em."

Bốn chữ đơn giản, trực tiếp kéo Mộc Tiểu Nhã trở lại ký ức mà cô sắp quên. Lần cuối cùng cô gặp anh, hình như anh cũng cầu hôn cô.

Bạch Xuyên: "Bà nội anh sắp chết, bà hy vọng anh kết hôn, anh... anh.. muốn cưới em."

Ngày đó cô mới từ trong nhà ra, Bạch Xuyên đi tới cản đường, nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Lúc ấy mình trả lời như thế nào, Mộc Tiểu Nhã cũng không nhớ rõ, nhưng tóm lại là từ chối anh. Cũng may lúc đó cô từ chối, nếu cô không từ chối, hiện tại Bạch Xuyên sẽ trở thành góa vợ.

Thế là cô cười cười, vừa cười vừa nói: "Nếu anh mà lấy em, thì anh sẽ thành một người góa vợ ngay đấy."

"Anh muốn cưới em." Gặp chướng ngại về giao tiếp, Bạch Xuyên không thể biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng, anh chỉ có thể lặp đi lặp lại hành động đó.

Bạch Xuyên kiên định như vậy khiến Mộc Tiểu Nhã có chút khiếp sợ, anh không hiểu ý nghĩa của cái chết sao, hay anh thật sự thích mình?

Đón nhận ánh mắt đơn thuần của Bạch Xuyên, Mộc Tiểu Nhã cố gắng để nụ cười của mình đẹp hơn một chút, cô biết bộ dáng hiện tại của mình nhất định không tốt, nhưng cô muốn cười để cảm ơn Bạch Xuyên, muốn cảm ơn người thiếu niên đã cầu hôn cô trước cửa nhà bốn năm trước.

"Cảm ơn anh." Nhưng lần này em vẫn không thể đồng ý với anh.

"Anh....."

"Tiểu Xuyên?!" Lúc này, một người đàn ông khí thế đầy tinh anh Âu phục giày da, anh ta vừa tiến đến, liền vô cùng khẩn trương kiểm tra trên dưới Bạch Xuyên: "Em không sao chứ? Tại sao em lại chạy ra ngoài một mình như thế hả?"

Bạch Xuyên không để ý đến người đàn ông này, anh có ý muốn tránh thoát khỏi bàn tay của người đàn ông này, muốn tiếp tục nói chuyện với Tiểu Nhã.

"Thật sự xin lỗi cô Mộc, em trai tôi làm phiền cô rồi." Xác định Bạch Xuyên không có chuyện gì, người đàn ông này mới rảnh để ý đến Mộc Tiểu Nhã.

"Không có gì." Hóa ra là anh trai của Bạch Xuyên, chẳng trách dáng dấp hơi giống với Bạch Xuyên lúc chưa bị bỏng.

"Vậy cô nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước, chúc cô...." Người đàn ông dừng lại một chút, "Nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, anh ta cúi người nhặt cái mũ rơi trên sàn, đội lại lên đầu em trai mình, sau đó không để ý đến sự giãy dụa của Bạch Xuyên, cưỡng ép đưa Bạch Xuyên đi. Mà bởi vì Bạch Xuyên giày dụa mạnh, tài liệu trong tay rơi đầy đất, trên sàn chỗ nào cũng có giấy.

Sau khi Bạch Xuyên đi thì y tá tiến đến, sau khi lầm bầm hai câu, nhặt lên những trang giấy trên sàn. Xấp giấy bị Mộc Tiểu Nhã đòi lấy, cô nhìn qua, phát hiện tất cả đều là bệnh án của mình và một chút tư liệu, trên những khoảng trống của tư liệu là lít nha lít nhít chữ viết và chú giải. Một xấp giấy dày, chắc khoảng hàng trăm tờ.

Mộc Tiểu Nhã cười yếu ớt, có chút cảm động. Cô đem tài liệu trong tay đặt chỉnh tề lên đùi, sau đó cầm điện thoại lên lần nữa, kéo Phương Hủy và Lương Nặc Nặc vào cùng một nhóm, chuẩn bị nói chuyện với hai người.

Mộc Tiểu Nhã vốn dĩ muốn gọi cho hai người, nhưng vừa mới tạo nhóm xong, tinh lực bỗng nhiên từ đâu tới kia bắt đầu tan dần đi. Mộc Tiểu Nhã biết thời gian còn lại của mình không còn nhiều nữa, từ bỏ ý định gọi video, chỉ gian nan gửi một đoạn voice vào nhóm: "Phương Hủy, Nặc Nặc, mình đi rồi hai cậu không nên quá đau lòng. Nếu như có rảnh rỗi thì thỉnh thoảng đến thăm bố mẹ thay mình nhé."

Thả ngón tay ra, đoạn voice gửi đi, điện thoại cũng từ lòng bàn tay Mộc Tiểu Nhã rơi xuống, xấp tài liệu đang nằm trên đùi cô, lại một lần nữa rơi xuống đầy đất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, có người gọi cho cô, nhưng Mộc Tiểu Nhã lại không có sức lực để nhấc máy, có một thứ gì đó từ đâu tới độy nhiên rút sạch đi sức sống toàn thân cô, sau đó, tầm mắt của cô cũng dần mơ hồ.

Thời khắc hấp hối, cô nghe thấy tiếng bố mẹ cô gào thét, mẹ đang cầm lấy tay cô, gọi tên cô.

Bố mẹ, con thật sự xin lỗi.

Nếu như có thể quay lại, sau khi tốt nghiệp đại học con nhất định sẽ không ra nước ngoài du học, con sẽ ở bên cạnh hai người thêm mấy năm.

Cuối cùng ý thức của Mộc Tiểu Nhã biến mất trong thứ ánh sáng chói mắt, đến khi tỉnh lại, cô quay trở về mùa hè bốn năm trước.

Ngày mà Bạch Xuyên cầu hôn cô.

********

Vee: hihiiii mình cứ đặt gạch cái đã. Khi nào mình rảnh thì sẽ tiếp tục ????????

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện