“Cậu chủ đã về!” Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới, chủ động cúi ngời chào hỏi: “Lần này sẽ ở nhà bao lâu?”“Một đêm.
” Phó Thịnh nhàn nhạt trả lời: “Ông bà nội còn chưa quay về sao?”“Vâng.
” Người phụ nữ trung niên trả lời: “Hiện giờ cậu chủ đã muốn dùng bữa tối chưa?”“Làm phiền rồi, đưa đến phòng cho tôi.
” Phó Thịnh hơi gât đầu nói, xoay người nhìn Tô Ảnh, giới thiệu với người phụ nữ này: “Dì Lý, cô ấy là Tô Ảnh, là trợ lý đời sống của tôi.
”Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người, nhìn qua người phụ nữ trung niên này.
Sau khi bà xem kỹ Tô Ảnh một chút, trong mắt hiện lên kinh ngạc, vẻ mặt lại không hề thay đổi gật đầu nhìn về phía cô: “Cô Tô, tôi họ Lý, là tổng quản gia của nhà họ Phó.
”“Chào quản gia Lý, xin hãy chỉ bảo Tô Ảnh nhiều hơn.
” Tô Ảnh lập tức cung kính cúi người chào hỏi, hoàn toàn không có chút nào ngạc nhiên ngây thơ như vừa rồi ở bên ngoài, cho dù là động tác hơi trúc trắc, nhưng vẻ mặt đã trở lại bình thường.
“Bữa tối đưa cho cô ấy.
” Phó Thịnh bỏ lại mấy lời này, xoay người đi vào trong phòng.
Mộc Minh bước nhanh bắt kịp, Tô Ảnh đứng ngay tại chỗ.
Quản gia Lý nhìn cô thêm vài lần, không dấu vết hỏi: “Cô Tô đúng là có duyên hợp mắt với cậu cả.
”Quản gia Lý cho rằng cô sẽ dương dương tự đắc hoặc là khiêm tốn một phen, nào đâu biết rằng cô lắc đầu nói: “Thiếu nợ thì trả tiền là việc hiển nhiên.
”Dù là quản gia Lý bình tĩnh ung dung, nghe được cô nói thế, cũng không nhịn được mà trừng lớn mắt.
Đùa giỡn cái gì?Cậu cả cho người khác vay tiền?Đừng náo loạn được không?Thân là cậu chủ nhà họ Phó, đệ nhất công tử đứng đầu tỉnh G, chưa bao giờ vô duyên vô cớ làm chuyện này?Từ từ, chẳng lẽ bởi vì cô…Quản gia Lý mang nhiều ý tứ lại quan sát khuôn mặt của Tô Ảnh một chút, đáy lòng dường như đã hiểu ra điều gì.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, Tô Ảnh tự mình đẩy vào trong phòng, bày biện chỉnh tề theo trình tự.
“Phó tổng, mời dùng cơm.
” Tô Ảnh nói xong câu đó, lập tức lui về phía sau hai bước, cung kinh đứng sang một bên.
Phó Thịnh vừa mới tắm rửa xong, mặc áo tắm màu trắng thêu kim tuyến chỉ vàng đi tới.
Tô Ảnh không dám ngẩng đầu, chỉ