Điền Mỹ Hòa còn chưa nói xong, mọi người xung quanh đã bắt đầu nhao nhao hít vào một ngụm khí lạnh, nhao nhao dùng ánh mắt thương hại nhìn cô ta.
Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy người phụ nữ này không tồi, hiện giờ lại cảm thấy đầu óc của cô ta có phần ngu ngốc.
Cậu chủ của nhà họ Phó, là người có thể dễ dàng phản bác sao?Anh ta vừa nói rất rõ ràng, người phụ nữ kia, là anh ta mang đến.
Điền Mỹ Hòa này là không muốn sống nữa sao?Còn dám nói như thế?“A, loại ngu xuẩn này là ai đưa đến?” Phó Thịnh xoay người liền đi: “Đuổi ra ngoài!”Mộc Minh lập tức đứng dậy, khách khí nói với Điền Mỹ Hòa: “Vị này, mời đi!”Trong đáy mắt của Điền Mỹ Hòa hiện lên ghen tỵ điên cuồng.
Không thể nào.
Tô Ảnh sao có thể quen biết người đàn ông chất lượng như thế?Cô ta không xứng!Không, tuyệt đối không thể như thế!Chỉ cần là những thứ của Tô Ảnh, cô liền muốn cướp hết toàn bộ.
Cho dù là đồ vật hay là người của Tô Ảnh, đều phải cướp hết đi.
Điền Mỹ Hòa không để ý sự ngăn cản của Mộc Minh, mạnh mẽ chạy tới trước mặt Phó Thịnh.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt của Phó Thịnh, trong lòng càng trở nên ghen tỵ cùng cực.
Điền Mỹ Hòa còn chưa kịp mở miệng, đã bị Mộc Minh che miệng kéo đi, Phó Thịnh cũng chưa thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, rất nhanh rời đi.
“Ưm ưm ưm buông ra!” Phó Thịnh rời đi, lúc này Mộc Minh mới dám buông lỏng tay, lâp tức bị Điền Mỹ Hòa đẩy ra: “Anh nghĩ mình là thứ gì? Cũng dám ngăn cản tôi?”Xung quanh liền hạ xuống rất lạnh.
Điền Mỹ Hòa này đúng là trâu bò mà.
Dám nói như vậy với trợ lý ở bên cạnh Phó Thịnh, quả là không muốn sống lâu nữa rồi!Mộc Minh đã gặp những loại phụ nữ như thế này rất nhiều, cũng không nói vô nghĩa, sau khi nhận khăn ướt từ tay người khác đưa để lau tay, khinh thường nhìn cô ta nói: “Ngay cả tổng giám đốc Phó mà cũng không biết, cô tham gia bữa tiệc này, mới đúng là đến quyến rũ đàn ông rồi?”Nói xong, Mộc Minh liền quay đầu rời đi.
Chung quanh những người đó nhao nhao che miệng