“Hừ.” Phó Thịnh hừ một tiếng, thật sự cũng không nói gì nữa, chỉ là nói: “Thôi, lấy chỉ số thông minh của cô, cũng không trông mong được gì.”Tô Ảnh cắn môi cũng không dám giải thích gì.Phó Thịnh không kiên nhẫn nói: “Quay về.”Nói xong, Phó Thịnh liền quay người rời đi.Cô khẩn trương nói với Sầm Yến Hành và Mẫn Chỉ: “Anh Sầm, cô hai Mẫn, hôm nay cảm ơn đã quan tâm, tôi đi về trước rồi.”Mẫn Chỉ vẫn cười dịu dàng như cũ: “Được, đi đường cẩn thận, vả lại, gọi tôi là Mẫn Chỉ là được.”Tô Ảnh cảm kích cười cười: “Được, Mẫn Chỉ, tôi đi trước, hẹn gặp lại!”Mẫn Chỉ mỉm cười gật đầu.Sầm Yến Hành cười hì hì nói: “Tiểu Ảnh tử, hẹn gặp lại! Chúng ta vẫn sẽ gặp lại!”Tô Ảnh chỉ cười cười, liền xoay người rời đi.Tô Ảnh vừa đi, Sầm Yến Hành xoay người cũng phải rời đi, Mẫn Chỉ cũng mở miệng gọi anh lại: “Yến Hành, lần này trở về, lại đi tiếp sao?”Sầm Yến Hành giơ tay nâng cằm Mẫn Chỉ lên, cười cực kỳ làm càn: “Em không muốn để anh đi, anh sẽ không đi.”Lông mi dài của Mẫn Chỉ khẽ run rẩy một chút, nhẹ nhàng nói: “Em đã từng can thiệp vào hành trình của anh lúc nào chưa?”Sầm Yến Hành ung dung cười: “Em luôn hiểu chuyện như thế, thật sự là sống không có ý nghĩa.”Nói xong, Sầm Yến Hành xoay người rời đi.Mẫn Chỉ nhìn bóng lưng của anh,, ngón tay không tự giác nắm thật chặt, ánh mắt run rẩ, nhưng vẫn là thu lại ánh mắt, không hề gọi anh lại.Sầm Yến Hành, tên lãng tử này, em nên đối xử với anh như thế nào?Trên đường trở về, Tô Ảnh vẫn ngồi nghiêng đối diện với Phó Thịnh như cũ, nhìn cảnh sắc bên ngoài đến ngẩn người.Ánh mắt của Phó Thịnh rơi xuống trên người Tô Ảnh, hai gò má sưng đỏ kia khiến cho tức giận trong người anh bay biến đi đôi chút.Người phụ nữ này đúng là đầy xui xẻo, từ ngày đầu tiên bắt đầu gặp cô ta, không bị người khác thúc giục đòi nợ thì chính là bị đánh.Thật không biết rốt cuộc đã lớn lên như thế nào? Bị người ta bắt nạt thành như thế, cũng không biết phản kháng!Phó Thịnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đánh thức cô đang trầm tư: “Suy nghĩ gì thế?”Tô Ảnh lấy lại tinh