Tô Ảnh gật đầu: “Diệp Thuận gặp chuyện không may ở Sơn Tây,có thể sẽ trách tội đến trên người tổng giám đốc không?Mộc Minh tức khắc nở nụ cười: “Yên tâm, sẽ không”Đang nói chuyện, Phó Thịnh đi xuống từ trên lầu.Thay đổi một thân quần đùi màu trắng và áo T-SHIRT cùng màu, đi đôi giày thể thao màu trắng bản giới hạn, đầy đủ mùi vị giản dị.Môt Minh nhìn Tô Ảnh một cái, rất nhanh đi theo Phó Thịnh rời khỏi biệt viện.Sau khi Tô Ảnh ăn sáng, mang theo bao tay cao su nghiêm túc chăm chỉ đến phòng Phó Thịnh dọn dẹp gọn gàng.Tô Ảnh quả thực mệt đến mức không thể đứng lên, mới vừa ra ban công nghỉ ngơi một lát, điện thoại lại vang lên.Cô cầm lấy điện thoại nhìn xem, là số của Điền Mỹ Hòa, cô không suy nghĩ trực tiếp cúp máy.Điền Mỹ Hòa bám riết không tha nhiều lần gọi lại, Tô Ảnh cũng không tiếp máy, Điền Mỹ Hòa trực tiếp gửi một tin nhắn đến: “Tô Ảnh, chẳng lẽ mày không muốn biết, tao đã cầm thứ gì của mẹ mày sao?”Sau lưng Tô Ảnh vẫn còn đau.Cô biết trong tay mẹ không thiếu thứ tốt, nhưng hầu hết đều đã bán lấy tiền bạc, thanh toán học phí cho mình rồi.Sau đó Điền Mỹ Hòa lại gửi đến tin tức thứ hai: “Cô cho là vì sao mẹ cô có thể thuận lợi ly hôn với ba tôi? Tất nhiên là tôi đã lấy được đồ vật quan trọng từ trong tay mẹ cô.
Nghe nói, đồ vật này vô cùng quan trọng với mẹ cô.
Muốn biết đó là cái gì, thì ngoan ngoãn nghe điện thoại đi!”Nhìn thấy tin nhắn của Điền Mỹ Hòa, trong đầu Tô Ảnh ong lên một tiếng, nhớ tới lúc đầu khi vừa mới thu xếp xong xuôi mọi thứ cho mẹ để chuẩn bị làm việc, vẻ mặt muốn nói lại thôi của mẹ, còn có những điều không hiểu ra sao: “Con phải nhớ kỹ con họ Tô… con không được làm dòng họ của con thất vọng về con! Còn có, cho dù con đã mất đi thứ gì, con cũng không thể dễ dàng bỏ cuộc! Con phải cất kỹ miếng ngọc bội này, mặc kệ là ai cũng cho người đó nhìn thấy, mặc kệ là ai cũng không thể cho, chết cũng không thể cho!”Tô Ảnh để điện thoại xuống, khẩn trương mở tủ đầu giường ra, lấy ra thùng đồ của mình ở trong ngăn kéo, ở tầng sau nhất lấy ra một túi thêu.
Mở túi thêu ra, bên trong có một miếng ngọc bội chỉ có một nửa, vô cùng đẹp.Lần đầu tiên cô thật sự đánh giá khối ngọc này, rõ ràng nó đã bị người ta mạnh mẽ bẻ đôi.Nửa miếng này trong tay mình, vậy thì nửa miếng còn lại ở đâu.Chẳng lẽ là ở trong tay Điền Mỹ Hòa.Rốt cuộc thì miếng ngọc này có lợi ích gì?Là dùng để chứng minh cái ì?Điền Mỹ Hòa muốn cướp miếng ngọc bội này làm gì?Tô Ảnh nắm ngọc bội trong tay, trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn cầm lấy điện thoại gọi cho Điền Mỹ Hòa: “Rốt cuộc là chị muốn thế nào?”Giọng nói của Điền Mỹ Hòa đúng kiểu đã thực hiện được mục đích: “Tô Ảnh, tôi cũng không nhiều lời với cô, tôi liền nói thẳng vậy.
Đêm qua tôi thấy một nhà sản xuất, ông ta muốn bàn chuyện với tôi về ca khúc mới, cô tới soạn đi!”Mắt Tô Ảnh liền trợn to: “Cái gì? Điền Mỹ Hòa, cô đừng có quá đáng! Trước kia là cô lấy trộm ca khúc mà tôi sáng tác, mới cầm đi thi đấu giành được giải quán quân! Cũng là bởi vì quán quân này, cô mới chính thức bước được vào làng giải trí! Hiện giờ cô còn muốn để tôi soạn cho cô? Không thể nào! Tôi đã rời khỏi giới rồi, sẽ không sáng tác ca khúc nữa.”Điền Mỹ Hòa không hề nóng nảy chút nào, chậm rì rì nói: “Như thế xem ra cô không muốn lấy lại đồ của mẹ cô nữa sao? Tôi lại nghe nói, đó là của hồi môn của mẹ cô, mỗi thứ đều có nhiều kỷ niệm và ý nghĩa của nó.
Cô đã không thèm để ý đến tâm tình của mẹ cô, vậy thì coi như tôi chưa từng nói gì cả!”Nói xong, Điền Mỹ Hòa liền muốn gác điện thoại.“Đợi một chút!” Tô Ảnh hạ quyết tâm: “Cô nói lời giữ lời không? Tôi sáng tác ca khúc cho cô, cô trả đồ lại cho tôi!”Điền Mỹ Hòa cười thực hiện được ý đồ: “Được!”Cúp điện thoại, Tô Ảnh ngồi trên giường, nắm chặt miếng ngọc mà mẹ đưa cho mình, trầm tư thật lâu.Điền Mỹ Hòa nói không sai, mẹ mang theo