Phó Thịnh bình tĩnh nhìn Mộc Minh: “Cậu có vẻ cực kỳ để tâm đến chuyện của Tô Ảnh?”Đón lấy ánh mắt đầy ý tứ của Phó Thịnh, trong lòng Mộc Minh bỗng nhiên đập một cái.
Không xong!Ánh mắt này của tổng giám đốc, chẳng lẽ là ghen đi!Oan uổng quá!Vì tổng giám đốc nên anh mới làm điều tra phân tíchAnh không hề có bất cứ suy nghĩ gì đối với Tô Ảnh cả!Mộc Minh vừa định mở miệng giải thích, nào đâu biết rằng Phó Thịnh vẫy vẫy tay nói: “Đi đi, nơi này không có chuyện của cậu, cậu về trước đi! Ngày mai, cậu tiếp tục đi với tôi.
”Mộc Minh chỉ có thể trả lời nói: “Vâng, tổng giám đốc.
”Sau khi Mộc Minh đi rồi, Phó Thịnh lại cầm lấy đũa một lần nữa, yên lặng bắt đầu ăn.
Ưm, hương vị này, quả thật không tồi!Chẳng lẽ thật sự có quan hệ gì với nhà họ Tô kia sao?Những ngày tiếp theo, Phó Thịnh không kêu Tô Ảnh đi theo nữa, trên cơ bản đều là đi cùng với Mộc Minh và Cát Tuấn.
Cho nên, Tô Ảnh cũng có thời gian sáng tác ca khúc của mình.
Ba ngày sau đó, rốt cuộc ca khúc đồng ý với Điền Mỹ Hòa cũng đã viết xong rồi.
Tô Ảnh nghĩ muốn đoạt lại đồ trong tay Điền Mỹ Hòa sớm một chút, bởi vậy đã sớm hen thời gian và địa điểm gặp mặt với cô ta, sáng sớm đã đi qua đó chờ.
Cũng không biết Điền Mỹ Hòa đã cầm thứ gì đó của mẹ, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần là đồ của mẹ, cô cũng muốn lấy lại.
Tô Ảnh an tĩnh ngồi trong tiệm cà phê đã hẹn, đã đợi hơn một tiếng rồi.
Cô nhìn đồng hồ, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng.
Cô chỉ có thể tận dụng ngày nghỉ, từ biệt viện Gia Thịnh đến đây mất hai tiếng, hiện giờ Điền Mỹ Hòa lại chậm hơn một tiếng, lại chay về đến nơi chỉ sợ trời đã tối.
Bữa tối mấy ngày nay, cô đều chuẩn bị cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh cũng ngầm đồng ý cho cô ở nhà nghỉ ngơi.
Nếu bữa tối hôm nay mà chuẩn bị muộn, chỉ sợ là không có cách nào giải thích được!Tô Ảnh không nhịn được đánh điện thoại cho Điền Mỹ Hòa, nhưng điện thoại vang hai tiếng đã bị cúp máy, Tô Ảnh thấy Điền Mỹ Hòa