Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

2 Phó Tổng Anh Cảm Ơn Tôi Như Thế Nào 2


trước sau



Đôi mắt của Phó Thịnh vừa động: “Ngu tổng có ý gì?”“Khuôn mặt của cô ấy, thật sự là cực kỳ giống một người.” Ngu Đình Huyên cười cực kỳ ý tứ: “Người đời đều nói Phó tổng bạc tình, chưa bao giờ cho bất cứ một danh môn khuê tú nào mặt mũi.


Tôi lại nói, Phó tổng thật sự là trường tình, nhiều năm như thế, vẫn nhớ mãi không quên.”Sắc mặt Phó Thịnh trầm xuống, đẩy ghế dựa ra sau, xoay người liền đi.Ngu Đình Huyên cũng không ngăn cản anh rời đi, chỉ nhìn bóng lưng của anh mà cao ngạo nói: “Phó tổng, tôi biết anh không thích nghe những lời này.

Nhưng là, cô ấy đã đi rồi! Anh không thể vẫn sống mãi trong hồi ức.


Sớm muộn gì thì anh cũng phải kết hôn, thân là cháu đích tôn của nhà họ Phó, anh có trọng tránh gánh vác duy trì đời sau! Tôi cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngu, tôi cũng có trách nhiệm duy trì đời sau.

Nếu chúng ta đều có trách nhiệm giống nhau, vì sao không thể hợp tác?”Bước chân của Phó Thịnh bỗng nhiên nhỏ lại, lập tức tiếp tục rời đi, giọng nói có khí phách truyền tới: “Tôi đã nói rồi, không ai có thể quản được hôn nhân của tôi, cha mẹ tôi cũng không được.


Ngu tổng, xin phép rồi!”“Anh…!” Ngu Đình Huyên hung hăng đặt cái chén xuống bàn, thở phì phò.Cho tới giờ, vẫn chưa có ai dám ném mặt mũi của cô xuống như thế!Phó Thịnh, anh khá lắm!Ngu Đình Huyên nghĩ ngợi, khoát tay: “Tới đây!”Lập tức có người xuất hiện sau lưng Ngu Đình Huyên.Đôi mắt Ngu Đình Huyên nhẹ nhàng nheo lại: “Đi điều tra toàn bộ tư liệu của Tô Ảnh, người phụ nữ này, rốt cuộc có lai lịch thế nào, vậy mà khiến cho Phó Thịnh có nhiều ngoại lệ như thế?”“Vâng, cô chủ.” Người sau lưng nhanh chóng rời đi.Đôi mắt của Ngu Đình huyên lóe ra bất định, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.Phó Thịnh, chúng ta cùng chờ xem!Tô Ảnh đợi Phó Thịnh đến nửa đêm, Phó Thịnh vẫn chưa trở về, cô cứ ngồi trên ghế sofa như thế, ôm gối mơ màng ngủ thiếp đi.Phó Thịnh vừa vào cửa, liền thấy Tô Ảnh đang ôm gối,

cuộn mình trên ghế sofa trong phòng mình, ngủ giống như một con chuột túi.Phó Thịnh nhíu mày, nghĩ ngợi, hôm nay cô chịu đựng oan ức ở khác sạn Quốc Hưng, không hiểu sao lại mềm lòng xuống.Anh đi qua đẩy người Tô Ảnh: “Này, tỉnh dậy đi.”Tô Ảnh ôm gối ôm, giống như cọc gỗ, bị Phó Thịnh đẩy ngã trực tiếp xuống sofa, thở hổn hển, ngủ càng thêm sayPhó Thịnh: “…”Không hiểu sao trái tim mềm xuống.Vì sao trợ lý của anh, ngay cả dáng ngủ cũng ngu ngốc đáng yêu như thế?Phó Thịnh bất đắc dĩ xuyên qua khuỷu tay của Tô Ảnh, muốn lấy đi chiếc gối ôm kia, nhưng Tô Ảnh ôm rất chặt, sống chết không đưa cho Phó Thịnh.Phó Thịnh cân nhắc một chút, chắc là Tô Ảnh thích chiếc gối ôm này, cho nên mới ôm chặt như thế.Anh bế cả người và gối ôm lên, xoay người đi về phòng Tô Ảnh, ném cô ở trên giường lên, hung ác kéo chăn qua, cho cả đầu và chân của cô đều ở cùng một chỗ.Ngẫm lại, vẫn chưa hết giận.Phó Thịnh xoay người lấy thêm hai chiếc chăn nữa từ trong tủ, đều đắp lên người Tô Ảnh rồi.Làm xong việc này, anh mới cảm thấy mỹ mãn trở về phòng nghỉ ngơi rồi.Tô Ảnh bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho tỉnh lại.Chờ đến lúc cô gian nan chui ra từ trong đống chăn, nhìn một giường với ba chiếc chăn, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.Vì sao trên giường cô lại có nhiều chăn như thế?Còn có, không phải cô đang nằm trong phòng Phó Thịnh chờ anh về để cảm ơn anh sao?Vì sao lại thành ở trên giường cô?Không phải cô mộng du chứ?A,… lại còn mang theo gối ôm của Phó tổng cùng mộng du.Sau đó trong cơn mộng du, lấy cả một đống chăn ra đắp lên người, nóng đến ngây ngốc rồi.Tô Ảnh còn đang lờ mờ, ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc cửa thông giữa hai phòng không hề đóng lại..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện