Nói xong, Tô Ảnh khẩn trương nhảy xuống giường, xoay người chạy mấtSau khi Tô Ảnh chạy trốn, động tác trong tay Phó Thịnh ngừng lại, quay đầu nhìn giường lớn của mình, giống như tự nhiên nhớ tới cái gì, hung hăng vứt khăn mặt ra ngoài.
Từ trước đến nay anh là người thích sạch sẽ.
Nhưng lại không phải sạch sẽ nói chung.
Nếu có một đám người mồ hôi đầm đìa dám gặp anh, đã sớm bị anh đá ra ngoài, đợi sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến gặp.
Nhưng là, vừa rồi anh vậy mà không biết là trên người Tô Ảnh bẩn, lại còn lôi đến trên giường anh, còn đè cô xuống.
Phó Thịnh nhìn bóng dáng chạy trốn của Tô Ảnh nhanh như chó con, cảm thấy chính mình đúng là điên rồi.
Vậy mà cảm thấy được Tô Ảnh hồ đồ ngu xuẩn, lúc này còn có chút đáng yêu?Quả nhiên là điên rồi!Sáng ngày thứ hai, Tô Ảnh lập tức mở to mắt, kéo chăn che kín mặt, cả thấy chính mình không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi!Ngay vừa rồi, cô lại nằm mơ thấy cô và Phó Thịnh cùng nằm trên chiếc giường lớn kia làm chuyện xấu hổ!A, chính mình đúng là điên rồi!Vậy mà cô lại nằm mộng thấy điều thẹn thùng như thế.
May mà chỉ là mơ, nói cách khác…Nhìn thời gian, đã là sáng sớm, Tô Ảnh cũng không dám ngủ nướng, khẩn trương dậy chuẩn bị bữa sáng cho Phó Thịnh, coi như là bồi tội cho ác mộng của mình đi.
Nào đâu biết rằng, Phó Thịnh vẫn chưa rời giường, bữa sáng lạnh rồi nóng, nóng rồi lạnh, lăn qua lăn lại ba lần, Phó Thịnh vẫn chưa dậy.
Quản gia Lâm lo lắng, bảo Tô Ảnh đi qua xem thế nào, có phải sức khỏe không ổn không.
Ngay từ đầu Tô Ảnh còn có chút do dự, nhìn trợ lý Mộc Minh và Cát Tuấn cũng chưa tới, quản gia Lâm lại không dám gõ cửa, Tô Ảnh cũng chỉ có thể kiên trì đi qua.
Tô Ảnh gõ cửa: “Phó tổng, nên ăn sáng rồi.
”Bên trong truyền đến tiếng nói lười biếng của Phó Thịnh: “Vào đi.
”Tô Ảnh mang bữa sáng tiến vào, đặt ở trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Giọng nói của Phó Thịnh vang lên sau lưng Tô Ảnh: “Buổi sáng hôm nay không ăn, lát nữa theo tôi đi ra ngoài.
”Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người: “Vâng, phó tổng.
”“Lại làm mất mặt tôi, sẽ không dễ nói chuyện như thế