Một chiếc bàn chính giữa phòng, bên cạnh có chút ngũ cốc hoa màu, có cao lương, gạo, đậu tương, đậu xanh…Tô Ảnh và Diệp Tự ngồi xuống, Tô Ảnh đã bị chọc cười: “Không nghĩ tới ở đây còn có nhà hàng thật như thế, đúng là coi thường nơi này rồi.”Diệp Tự nhàn nhạt cười nói: “Nhớ rõ trước đây, lúc đi theo ông bà về với cụ, cũng là như thế.
Cảm giác như đi về từ đời trước.”Tô Ảnh không nhịn được tò mò hỏi: “Cụ? Chẳng lẽ cụ của anh cũng là lão hồng quân công nông Trung Quốc?”“Đúng thế.” Diệp Tự nhẹ nhàng cười nói: “Mới trước đây thường xuyên bị cụ giáo dục, nói năm đó có bao nhiêu khó khăn mới lấy lại được giang sơn.
Hiện giờ lớn tuổi rồi, cũng không nói những việc đó với các cháu được nữa.”Vẻ mặt Tô Ảnh sùng bái nhìn: “Thật là lợi hại.”Diệp Tự mỉm cười nhìn Tô Ảnh, nói: “Tới đây, nếm thử ớt khô của nơi này, đảm bảo cô sẽ thích! Đặc biệt cay!”Tô Ảnh nhanh chóng cầm lấy đũa gắp ớt bỏ vào trong miệng, một giây sau, liền cảm giác cả người giống như lò hỏa thiêu, hôi hổi cháy nóng lên.Tô Ảnh cầm cốc nước lên, liên tiếp uống vào ba ngụm mới thở dài một hơi: “Phong Nguyệt, anh hại chết tôi rồi.
Sao lại cay như thế này?”Diệp Tự cười thiếu chút nữa nằm úp sấp lên bàn: “Cô cứ thế ăn hết một lần luôn sao! Đây là phải cắt từng miếng nhỏ để ăn!”Tô Ảnh tức khắc không nói gì nhìn Diệp Tự, không biết phải nói gì nữa! Phía sau lưng đều là một tầng mồ hôi rồi!“Xin lỗi, tôi đi toilet một chút.” Tô Ảnh đứng lên, khẩn trương đi vào toilet rửa mặt cho bình tĩnh lại.Vừa vào bên trong, Tô Ảnh liền nghe thấy điện thoại leng keng kêu lên.Tô Ảnh vừa mở ra nhìn, mình được cho vào một nhóm chat, bên trong đang nói chuyện náo nhiệt, sợ chậm trễ công tác đang chuẩn bị nên định thoát ra ngoài, liếc thấy Phó Thịnh nói chuyện lạnh lùng ở bên trong: “Chút việc nhỏ như thế cũng không làm được sao?”Ừm? Đây là có việc gì mới sao?Vì vậy nhìn thật kỹ lại, nhỡ đâu chậm trễ việc gì thì xong?Trong lòng Tô Ảnh đập một cái, khẩn trương lật lại tin nhắn trong nhóm, rốt cuộc