(25)
Kiều Vy bước tới mộ của Trần Phong và ngồi xuống thềm cỏ.
\- Này, mày dưới đó sống có tốt không? Tao ở đây sống rất tốt đó.
\- Trước kia mày nói có chó mới yêu tao, bây giờ tao tới khoe người yêu với mày nè. Vừa đẹp trai cao to, vừa giàu, vừa học giỏi đó. Mày thấy tao chưa...
\- Này, mày có đang nghe tao nói không đó? Im lặng không vui đâu nha...
Càng nói Kiều Vy càng muốn khóc, cô nhớ cậu quá. Những kí ức của hai người trước kia lại ùa về, nước mắt cô cũng rơi xuống.
Cô khóc!
\- Huhu, sao mày nỡ bỏ tao lại một mình hả? Mày là cái đồ vô tâm mà huhu.
Từ đầu tới cuối cũng chỉ là Kiều Vy cô tự mình độc thoại mà thôi, cô nói rồi khóc, khóc rồi lại tự cười an ủi bản thân mình:
\- Ừ, tao sẽ không khóc nữa, muốn được gặp mày quá.
Kiều Vy lúc tới cũng cầm theo bó hoa cúc và một ít đồ ăn tới, còn có cả chai rượu nữa. Cô đặt hoa cúc xuống mộ rồi mở nắp chai rượu.
\- Lâu lắm rồi tao với mày không uống, đây, của mày hết đó.
Cô đổ rượu xuống trước mộ, rồi lại đặt đồ ăn xuống. Đến chiều chiều cô mới rời khỏi nghĩa địa, vừa bước tới đường quốc lộ thì cô thấy có một chiếc ô tô lạ đang đỗ đó.
Mà thôi, người ta đỗ đây kệ người ta. Kiều Vy liền bước đi, đúng lúc cô vô tình nhìn thấy người đàn ông trong xe là người lúc nãy đứng trước mộ cùa Trần Phong. Anh ta là ai chứ, sao lại tới đây? Giờ này sao anh ta vẫn chưa về nhỉ?
Kiều Vy suy nghĩ rồi bắt đầu cảm thấy tò mò. Không đúng, có gì đó sai sai ở đây nha, nhưng rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ? Kiều Vy không sao nhận ra được, cô nghĩ phải về hỏi mẹ về tai nạn của Trần Phong mới được, có khi sẽ moi móc được tin tức nào đó.
Trở về tới nhà, Kiều Vy chạy vào bếp thấy bố mẹ cô đang ở đó nấu bữa tối. Mẹ cô thấy cô về rồi thì liền gọi:
\- Về rồi hả con?
\- Bố, mẹ, con có chuyện muốn