Sau khi gửi thông tin, Lâm Ngọc Linh lặng lẽ đợi khoảng mười phút.
Cô biết Chu Hoàng Anh sẽ trả lời tin nhắn của mình không quá năm phút.
Nhưng lần này cô không hiểu sao phải đợi lâu đến như vậy.
Lâm Ngọc Linh có chút thất vọng.
Cô nghĩ Chu Hoàng Anh bận nên không dám gọi cho anh.
Vì vậy, cô chỉ có thể xóa tin này rồi lại gửi tin nhắn thăm hỏi: Anh thế nào? Anh vẫn bận à?
Đúng như tưởng tượng, Chu Hoàng Anh vẫn không trả lời lại cô.
Trong lúc tuyệt vọng, Lâm Ngọc Linh đi ra khỏi đài.
Cô vừa đi ra ngoài liền thấy Chung Thành đang đợi ở cửa.
Anh ta thấy cô đi ra ngoài nên nhẹ nhàng gọi: “Lâm Ngọc Linh!”
“Tiền bối? Sao anh lại đứng ở đây?” Cô tò mò hỏi: “Không phải anh đang chăm sóc cho Tiểu Thúy sao?
“Đúng vậy, nhưng bạn cùng phòng của Tiểu Thúy đến chăm sóc nên anh ở lại cũng không tiện.
Trong lòng anh cũng lo lắng cho em nên đến xem một chút” Chung Thành vẫn duy trì nụ cười dịu dàng nói.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên nền trắng của chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc.
Làm cho Chung Thành trở nên đẹp trai đến lạ thường.
Cảm giác được quan tâm chăm sóc này khiến Lâm Ngọc Linh rất cảm động: “Cảm ơn tiền bối”
Chung Thành đi tới bên cạnh cô: “Chúng †a vừa đi vừa nói chuyện nhé?”
“Được rồi” Lâm Ngọc Linh gật đầu.
Hai người cùng nhau đi dọc con đường đến trường, Chung Thành lén liếc mắt nhìn cô.
Nếu để ý kỹ thù nhất định sẽ cảm thấy hành động của anh ta hơi có chút miễn cưỡng.
Để tránh cho sai lâm của mình bị Lâm Ngọc Linh phát hiện, anh ta ho khan hỏi: “Nhân tiện, vị lãnh đạo kia nói gì với em thế?”
Ngay khi đề cập đến vấn đề này, cô liền nói hết nỗi niềm.
Lâm Ngọc Linh đã nói với Chung Thành tất cả về việc lãnh đạo của anh đã biến mình thành thực tập sinh.
“Chúc mừng em nhét Từ trước đến giờ, bộ phận tin tức phát thanh, bao gồm cả anh chưa bao giờ có ngoại lệ tuyển sinh viên làm thực tập sinh.
Xem ra lãnh đạo rất coi trọng em”
Chung Thành vô cùng mừng rỡ cho cô.
“Em cảm thấy như đang mơ.
Em thực sự sợ khi thức dậy sau giấc mơ này rồi phát hiện ra rằng chiếc bánh từ trên trời rơi xuống không phải của mình”
Chung Thành bất lực sờ đầu Lâm Ngọc Linh: “Cô