Giáo viên chủ nhiệm biết được tình hình gia đình của Lâm Ngọc Linh, cô nhẹ nhàng thở dài khuyên: “Đừng trách cô nói quá nhiều, em phải hiểu rõ rằng nếu em bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau, tương lai của em còn rất dài mẹ của em không thể ở bên cạnh em đến hết đời, em chắc hắn cũng có họ hàng thân thích gì đó chứ? Có thể giao cho bọn học chăm sóc không?”
Lâm Ngọc Linh rơi vào trầm tư theo mấy lời nói của giáo viên chủ nhiệm, cô kính cẩn gật đầu: “Cảm ơn cô, em không quấy rây cô nữa”
“Ùm, ra ngoài đi” Giáo viên chủ nhiệm điềm đạm gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lâm Ngọc Linh đứng ở hành lang suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại di động trong túi ra và bấm gọi.
Ngay sau đó liền có người nghe máy, bên kia truyền đến một giọng nam: “Chị?”
Nếu không phải cô đã kiểm tra lại một lân nữa dãy số điện thoại mà cô bấm là đúng thì cô cũng không thể tin được giọng nói điềm tĩnh này là của Lâm Ngọc Huy.
Lâm Ngọc Linh đột nhiên có chút không được tự nhiên: “Lâm Ngọc Huy, bây giờ em tan học chưa?”
“Đã tan học từ sớm rồi, bây giờ em đã ở chỗ của anh rể tiếng hành luyện tập!” Nói tới đây, cậu có chút vui vẻ báo cáo: “Chị, em báo cho chị một tin vui, võ của em giỏi lên rất nhiều, đợi đến khi chị đến đây, em diễn tập một lần cho chị xem”
“Được rồi!” Lâm Ngọc Linh mỉm cười đồng.
Tán gẫu một lúc về tình hình Lâm Ngọc.
Huy gần đây, cậu lúc này mới nhớ đến dò hỏi: “Chị à? Chị gọi điện thoại cho em là có chuyện gì muốn nói phải không?”
“Ùm, thật ra chị có một việc muốn nhờ em giúp”
“Vậy chị nói đi! Với em trai mình thì chị không cần phải che giấu gì cả!” Lâm Ngọc Huy thúc giục liên tục, so với cử chỉ khách sáo.
của Lâm Ngọc Linh, cậu có vẻ gần gũi hơn rất nhiều Lâm Ngọc Linh được ủng hộ nên có thêm một chút dũng khí, cô mở miệng nói rõ: “Là như thế này, trường của chị sẽ tổ chức một cuộc thi quân sự, chỉ phải huấn luyện khép kín một tuần, nhưng giao mẹ cho người khác chăm sóc chị lại không yên tâm, em có thể tan học thì chạy là đây chăm sóc mẹ một chút không?”
Điện thoại bên kia trầm mặt một lúc lâu sau đó giọng của Lâm Ngọc Huy mới vang lên: “Chị? Chuyện chị muốn nói là chuyện này?”
“Ùm.
.
Đúng vậy!” Lâm Ngọc Linh không hiếu sao lại có