“Không sao, có đồ ăn ngon như thế này, em chỉ cần hai phút là ăn xong!” Trần Tuấn Anh trả lời rất sảng khoái.
Anh ta đã sớm trông ngóng đến mỏi mòn con mắt, bây giờ công phu khẩn cấp của anh ta đã mang lên tới bàn ăn luôn rồi.
Trần Tuấn Anh như con sói con đang chà xát móng vuốt, ngửi thấy mùi thơm anh ta tham ăn đến mức chảy nước miếng, nhưng còn chưa kịp đến gần nồi giữ nhiệt, trên cổ tay đã có một cơn đau nhói, buộc hắn phải rụt tay lại!*A ô ô, đau quát” Trần Tuấn Anh kêu lên liên tục, nước mắt lưng tròng, đau khổ hét lên: “Đại cai Anh đang làm gì vậy?”Chu Hoàng Anh cầm chiếc nồi giữ nhiệt để bên cạnh như bảo vệ cho con, giống như sợ Trần Tuấn Anh sẽ làm bẩn nó: “Đây là đồ ăn của vợ tôi làm, cậu muốn ăn thì đi tìm vợ cậu làm đi”Vợ?Vợ của anh ta có lẽ đang phơi nắm ở đâu đó trên Đại Tây Dương!Nhìn thấy Trần Tuấn Anh mong đợi đã lâu, đến cuối cùng lại như lấy giỏ tre múc nước, công dã tràng rất đáng thương, Lâm Ngọc Linh không thể không lên tiếng khuyên nhủ: “Hoàng Anh, nếu anh muốn ăn, sau này em sẽ làm thêm cho anh, bát này đúng là em đã hứa là làm cho Trần Tuấn Anh”“Không được, nghĩa vụ của em là làm cho một mình anh thôi, về việc em đã hứa trước đó, anh không đồng ý thì không tính!” Giọng điệu của Chu Hoàng Anh cực kỳ bá đạo.
Vậy là sau này anh ta sẽ không ăn được đồ Lâm Ngọc Linh làm nữa sao?Trần Tuấn Anh lập tức sởn cả tóc gáy, anh ta đưa lên kháng nghị: “Đại ca, anh sao có thể độc tôn như thế à! Chị dâu là một riêng biệt, ưu điểm của chị thuộc về mọi người!”“Thời khắc cô ấy gả cho tôi rồi, thì bất kể ưu điểm hay nhược điểm, cảm xúc vui buồn lẫn lộn, tất cả mọi thứ của cô ấy đều thuộc về tôi!” Ánh mắt Chu Hoàng Anh lóe lên, anh lạnh lùng nhìn Trần Tuấn Anh: “Sao, cậu có ý kiến àm “Không… không có!” Trần Tuấn Anh nuốt nước miếng cũng nuốt luôn những điều định nói.
Đùa chắc! Anh ta làm sao đám?“Đến giờ rồi, em sẽ đưa chị dâu đi!” Trần Tuấn Anh nhìn thời gian nhắc nhở.
Nghe vậy, Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng buông chiếc thìa bảo bối xuống, ánh mắt vừa rồi vẫn lạnh lùng lúc nhìn Lâm Ngọc Linh này trở nên cực kỳ dịu dàng: “Đi