Không phải người ở trong điện thoại đó chính là Chu Hoàng Anh sao? Và người anh ôm ở trong lòng…
Tạ Miên nhìn ra được hai người đang cảm thấy khó hiểu nên cô ta liền gấp rút giải thích rằng: “Người đó chính là Lâm Ngọc Linh, cô ta đã cố tình ăn mặc ngụy trang như vậy để đi vào trong quán bar đó đấy, nghe nói là cô ta còn khiêu gọi được không ít gái bao.
.
”
Đương nhiên là Tạ Miên phớt lờ việc giải thích nguyên nhân Lâm Ngọc Linh đến quán bar đó rồi, hơn thế nữa cô ta còn ràng buộc cho Lâm Ngọc Linh một cái danh xưng “người phụ nữ không đàng hoàng”.
Với lời nhắc nhở của Tạ Miên, bọn họ thật sự nhìn thấy được hình bóng của Lâm Ngọc Linh trên người đàn ông đang ngụy trang ở trên tấm hình đó, nên bọn họ cũng không nghĩ ngờ gì được nữa rồi.
Bọn họ đã sống chung với nhau rồi nhưng Chu Hoàng Anh chưa từng nhắc đến vấn đề này với hai người.
Chuyện này có thể dễ dàng cho qua như vậy sao?
Biểu cảm của ông cụ Thanh vào lúc này là giận dữ, ông ta quát lớn rằng: “Gọi điện thoại cho thẳng đó mau Sở Nhược Phi suy nghĩ một hồi, không dám phản kháng lại mệnh lệnh của ông ta nên bà đã lấy điện thoại ra gọi cho Chu Hoàng Anh.
Rất nhanh sau đó, cuộc gọi đã được bắt máy, giọng nói trâm thấp rất hút hồn của Chu Hoàng Anh vang lên: “Mẹ”
Sở Nhược Phi nằm chặt nắm đấm, bà ta gấp rút lên tiếng hỏi: “Hoàng Anh, con bây giờ đang ở đâu? Đang làm gì?”
Ông cụ Thanh không còn sự kiên nhẫn nghe những lời lảm nhảm đó nữa, ông ta lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái rồi nói: “Nói trọng tâm!”
Hay có lẽ là Sở Nhược Phi e sợ trước cái sự uy nghiêm của ông cụ Thanh đó nên bà ta càng lúc càng sốt ruột hơn, bà ta thật sự biết được rằng nếu như Chu Hoàng Anh đã sống chung với Lâm Ngọc Linh thật thì chắc chắn rằng việc này sẽ khiến cho ông cụ Thanh mất hết cảm tình đối với Chu Hoàng Anh, và không chừng việc này còn ảnh hưởng đến sự nghiệp của Chu Hoàng Anh nữa.
Nhưng bà ta không thể không hỏi ra câu nói đó được: “Hoàng Anh, mẹ nghiêm túc hỏi con một câu này nhé, mẹ nghe nói là con sống chung với Lâm Ngọc Linh rồi, đúng không?”
Đầu dây bên kia điện thoại yên lặng cả một lúc lâu, và sau đó Chu Hoàng Anh mới lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Mẹ nghe ai nói vậy?”
Anh không hề từ chối ngay lập tức, trong lòng của Sở Nhược Phi cảm thấy nặng nề hơn hẳn: “Con đừng quan tâm người đó là ai trước đã, con hãy nói thật cho mẹ nghe đi, chuyện này có phải là sự thật hay không?”
*.
Không có!” Anh trả lời rằng.
Khi Sở Nhược Phi nghe thấy thế, bà ta cảm nhận sự nặng nề ở trong lòng của bà ta được giải thoát.
Sở Nhược Phi lén lút nhìn biểu cảm của ông cụ Thanh