“Ba đã cho con quá nhiều thời gian, lần này ba sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp nào cho con nữa, tự con nghĩ cách đi, không được thì con cũng đừng về nhà!”
Cha Tạ bỏ xuống một câu vừa ra lệnh vừa uy hiếp thì rời đi giống như ông có bất kỳ cảm xúc gì cả.
“Tại sao ba cô có thể đối xử với cô như vậy, người như vậy vẫn còn là ba sao? Thật sự là quá đáng mài!” Cho tới khi bóng dáng của ba Tạ rời khỏi khúc quanh hành lang, Lâm Ngọc Linh mới phàn nàn thay cô ta Chỉ trong chớp mắt thân hình Tạ Miên dường như vô cùng yếu ớt, cả nửa ngày, cô ta mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khổ: “Lâm Ngọc Linh, cô sống trong một thế giới đơn thuần nên cô sẽ không hiểu đâu, đây chính là quy củ của giới thương nghiệp, dù là một phần lợi ích không chỉ liên lụy tới gia đình mà còn cả công ty!”
Lâm Ngọc Linh mím nhẹ môi, cô không nói cái gì nhưng sắc mi ngập sự không cam lòng như cũ, cô thật sự không hiểu việc đó nhưng cô biết máu mủ tình thâm, con gái thật bại người làm ba cũng không nên nhẫn tâm như vậy.
Nhưng cái này dù sao cũng là chuyện của Tạ Miên, cô không có tư cách quản!
Trong lúc rảnh rỗi, không biết trợ lý cầm điện thoại không biết là đang nhìn cái gì, đột nhiên sắc mặt anh ta trầm xuống, gương mặt khiêm nghị cũng trắng bệch kêu lên: “Cô Miên, không xong rồi, tôi dựa theo dặn dò của ngài bồi thường tất cả cho khách hàng bằng tiền trong thẻ tiết kiệm, nhưng không ngờ tới những tấm thẻ ấy đều bị ba của cô đóng băng hết rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Miên thật sự là thảm như tro tàn.
“Cái này rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt cô mà, không biết còn tưởng kẻ thù gì không đó, tôi phải giúp cô tìm ông ấy nói lý lẽ mới được!” Lâm Ngọc Linh tức giận đầy mình.
“Cô đừng đi tìm ông ấy, ngay cả tôi mà ba tôi còn có thể nhằm vào, nếu như cô chọc tới ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ tìm cách đối phó cô đấy!” Tạ Miên vừa khóc lóc thảm thiết vừa lên tiếng ngăn cản.
Cô trợ lý nhỏ cũng nghẹn ngào nói: “Lần này, cô Miên của chúng ta thảm thật rồi, chủ tịch Quyền lại nhẫn tâm như.
bây giờ cô ấy ngay cả tiền ở khách sạn cũng không có, cái này nói xem cô ấy phải sống làm sao chứ!”
Bên kia bàn tay Tạ Miên được Lâm Ngọc Linh siết lại thành nắm đấm, cô ta cắn răng nói: “Không sao, tôi có thể ngủ ở