Lâm Ngọc Linh căng thẳng nhíu chặt đôi lông mày, cô tìm đến Chu Hoàng Anh căng thẳng hỏi: “Tạ Miên mất tích rồi!”
Chu Hoàng Anh một chút cũng không lo lắng, bình tĩnh nói: “Không thấy thì không thấy thôi, cô ta lớn như vậy rồi còn có thể chạy mất tích được sao?”
“Cũng không chắc đâu anh, đường lối ở trong rừng vô cùng phức tạp, nhìn xem thời tiết hôm nay có vẻ như muốn mưa rồi, lỡ như.
Tạ Miên bị ướt thì sao?” Ngọc Linh khống chế không nổi sự lo lắng của mình, cô quay sang cầu cứu với Hoàng Anh: “Xin anh đấy, anh lên núi giúp em tìm cô ấy xem thế nào, được không?”
Ngón tay thon dài của Chu Hoàng Anh nằm chặt lấy căm của Ngọc Linh, con ngươi tràn ngập sự cảnh cáo lạnh lùng nghiêm nghị: “Em thật sự coi con ngựa có thể tùy tiện hô hoán sao? Muốn anh đi tìm con đàn bà kia? Ngọc Linh tôi nhìn em hình như rất muốn ba ngày không xuống được giường nhỉ”
Thái độ của anh làm cho cô không thoải mái, cô dứt khoát không dựa vào anh nữa, trực tiếp đẩy cánh tay của anh ra: “Thôi, anh không đi thì để em đi tìm cô ất Chu Hoàng Anh lập tức lên tiếng ngăn cản: “Không được, vết thương ở vai của em vẫn chưa khỏi.
”
“Đã đến lúc nào rồi mà còn quan tâm đến cánh tay của em nữa, bây giờ Tạ Miên không tung không tích, chỉ cần cô ấy gặp.
chuyện gì ngoài ý muốn cho dù em không sao thế nhưng phải ăn nói như thế nào với nhà Tạ đây? Tiếng ồn của Ngọc Linh chứa tia lạnh lẽo, giống như một cơn mưa xuân dập tắt sự cố chấp cứng đầu của anh “Dù gì anh cũng không thể trơ mắt đợi cô ta được, nếu như em không đi tìm thì anh đi!”
Cô vô cùng ngang ngược! Sao anh có thể yên tâm để cô lên núi đây?
Lúc Ngọc Linh chuẩn bị bước đi, anh kéo cô lại, khóe miệng mang ý thỏa hiệp: “ Thiệt cho em rồi, em ở lại đây đi, ở đây an toàn hơn, anh lên kia tìm cô ta!”
“Thật sao?” Hai con ngươi của cô như phát sáng, cười vui vẻ nói: “Em biết chồng tốt nhất mà, anh mau đi đi, đợi đến khi anh quay về em sẽ dùng những thứ n mang đến để làm những món mà anh thích ăn nhất!”
Chính là lúc này lời ngon mật ngọt của cô nhiều hơn bất cứ ai!
Chu Hoàng Anh chăm chú nhìn cô, giống như đang nhìn đứa con mà mình không thể buông bỏ: “Ngoan ngoãn ở lại